Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

“… Nguyên nhân chân chính… là đau lòng đi? Cơ hồ anh đã đánh mất lý trí.” Hải Đường bất đắc dĩ nói.

“Tu La Chủ sao? Hẳn cũng tính là người đáng cho cô ấy phó thác cả đời người…” Sau một hồi, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nỉ non.

“Đáng giá không?” Hồi lâu sau, Hải Đường hỏi. 

“Cô nói xem?” Hai con ngươi Kỷ Tu Nhiễm híp lại.

“Cho dù người khác đáng giá để phó thác, nhưng cũng không phải là anh.” Hải Đường nhìn Kỷ Tu Nhiễm. Người đàn ông này, nàng không thể nhìn thấu dù chỉ là mảy may.

“Phụtt…!!”

Bỗng nhiên, từ trong miệng Kỷ Tu Nhiễm phun ra một ngụm máu tươi.

“Không sao chứ?”

Thấy vậy, Hải Đường đỡ lấy Kỷ Tu Nhiễm.

Kỷ Tu Nhiễm yên lặng chốc lát, chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Tôi… đã không còn thời gian nữa rồi.”

“Giống như Lý đại sư từng nói, bây giờ anh… mỗi một ngày trôi qua, đều là sự hành hạ đi…? Ý chí kiên cường kia của anh, là tới từ Vô Ưu… Sau khi Vô Ưu trở về, tâm nguyện của anh cũng đã hoàn thành. Anh mạnh mẽ chống đỡ lâu như vậy, chỉ là vì muốn được gặp lại Vô Ưu một lần…” Trong mắt Hải Đường có một thứ tâm tình khó tả.

Kỷ Tu Nhiễm vẫn không nói một lời.

“Với tình hình thân thể bây giờ của anh, căn bản không thể động thủ. Nhưng mà lần trước anh lại cùng Tu La Chủ giao thủ… Anh là đang tự sát! Nếu như không phải là lần đó, thân thể của anh, sẽ không trở nên suy bại như thế.” Hải Đường nói.

“Đều giống nhau cả thôi.” Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái: “Tôi từng nói, thời gian của tôi, đã không còn nhiều.”

“Bọn họ ra tay, vừa vặn đúng lúc tôi phát bệnh… Tới nơi này, coi như là tôi vì Vô Ưu… làm một chuyện cuối cùng.”

Chàng trai sắc mặt trắng bệch, từng bước từng bước đi hướng về phía bên ngoài phòng giam.

Nhìn theo bóng lưng Kỷ Tu Nhiễm rời đi, Hải Đường nói không nên lời.

Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngày hôm nay, với một bộ thân thể không lành lặn này, anh ta còn có thể làm cái gì nữa chứ?

Cuối cùng Hải Đường cũng đứng dậy, đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm.

Trên đảo, bên trong một căn phòng tồi tàn không chịu nổi nào đó.

Kỷ Tu Nhiễm chậm rãi bước vào nơi này.

“Kỷ Hoàng!”

Trong phòng là mười mấy người nam nữ, sau khi nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, rối rít đứng dậy.

“Tu Nhiễm, làm sao anh lại sẽ bị bắt vào đây?”

Người cầm đầu, thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, khẽ nhíu mày.

Người nói chuyện, chính là người đứng đầu Bát Đại Thần, thủ hạ của Kỷ Hoàng.

Không một ai ngạc nhiên vì đệ nhất đại thần. Bởi vì trong số họ ai mà chẳng biết, ngay từ nhiều năm trước, vị đệ nhất đại thần này đã tiến vào bên trên hòn đảo này.

“Không cần hỏi nhiều, điều tra như thế nào?”

Kỷ Tu Nhiễm mở miệng hỏi.

“Võ Đạo Liên Minh Công Hội, bọn họ nhất định là muốn độc bá Độc Lập Châu…”

Hồi lâu sau, một cô gái trong bọn họ mở miệng nói.

“Tiếp tục.” 

Kỷ Tu Nhiễm nói.

“Chúng tôi ở trên đảo điều tra, dòng chính và Võ Đạo Công Hội liên hiệp…”

Đệ nhất đại thần, thủ hạ của Kỷ Tu Nhiễm tiếp lời.

“Kỷ Hoàng, anh cũng biết, những năm gần đây, dòng chính đã bắt đầu phản công, âm thầm thuyết phục các đại thế gia phản bội. Tất cả những ai không chịu quy thuận, cuối cùng đều bị ám sát.” Người này cau mày nói.

“Tất cả đều là do Võ Đạo Liên Minh Công Hội làm. Bọn họ dã tâm bừng bừng, Độc Lập Châu sợ rằng không được an bình.”

Hai con ngươi Kỷ Tu Nhiễm khép hờ, sau một hồi yên lặng, lại lắc đầu một cái: “Chưa chắc.”

Võ Đạo Liên Minh Công Hội và dòng chính có quan hệ là sự thực, nhưng chưa chắc là đã thật sự thuận theo dòng chính.

“Ý của Kỷ Hoàng ngài là…”

“Võ Đạo Liên Minh Công Hội sao…? Có ý tứ!”

Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: “Có lẽ, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đang bảo vệ mọi người cũng chưa biết chừng.”

Kỷ Tu Nhiễm dứt tiếng, mười mấy người ở đây trố mắt nhìn nhau.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội?

Bảo vệ mọi người?

“Thế lực trên đảo, 80 – 90% là những người phản đối dòng chính. Nếu như, Võ Đạo Liên Minh Công Hội nghe theo dòng chính, điều bọn họ phải làm, không phải là nhốt, mà là chém chết.”

Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng kết luận.