Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
Vào giờ phút này, những vị khách mời ở bên cạnh, thoạt nhìn bề ngoài vẫn có vẻ đang hàn huyên náo nhiệt như cũ, nhưng trên thực tế mỗi một ánh mắt đều đang liếc xéo hóng tình hình bên này. Một bên, Lâm Khuyết và Du Thiệu cách tương đối gần, mắt thấy hai người giằng co, giương cung bạt kiếm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tần Hi Viện vốn vẫn còn đang hoài nghi bởi vì tướng mạo của Dịch Vân Mạc, vào lúc này, nhìn thấy thái độ Tư Dạ Hàn, lại có chút mơ hồ không xác định nổi.
Lâm Khuyết càng nghĩ càng rầu rĩ, nhưng mà hiện tại quả thật là nghĩ không ra nổi biện pháp nào, đành tránh ở bên cạnh đốt một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
Gió thổi làn khói thuốc, vừa vặn bay về phương hướng của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản vốn còn đang đợi Tư Dạ Hàn phản hồi, lúc này ánh mắt nhất thời giống như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Lâm Khuyết, “Khói, tắt!”
Lâm Khuyết còn đang ngậm thuốc lá trong miệng, mặt đầy ngơ ngác, “Ơ…hể?”
Diệp Oản Oản đưa tay nhẹ nhàng xua tan làn khói thuốc trước mặt Tư Dạ Hàn kia, lặp lại một lần nữa, “Dập thuốc lá!”
Lâm Khuyết nhìn Diệp Oản Oản một cái, lại nhìn Tư Dạ Hàn một cái, lúc này cuối cùng mới phản ứng lại. Ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đã bật chế độ ói hỏng bét.
Có lầm hay không vậy hả? Một người đàn ông như Cửu ca, bị hun một chút khói mà thôi, có cần phải làm quá như vậy sao?
Lâm Khuyết ai oán không thôi mà nhìn Cửu ca nhà mình, sau đó ngoan ngoãn dập tắt thuốc lá.
Tư Dạ Hàn tất nhiên cũng thấy dược ánh mắt ai oán của Lâm Khuyết, trên mặt vậy mà lại không có bất kỳ thần sắc khác thường nào, lòng bàn tay nhẹ nhàng gõ ở trên mặt kính thủy tinh của quầy rượu, con ngươi thâm thúy như dải ngân hà lẳng lặng nhìn người thiếu nữ trước mắt.
Diệp Oản Oản: “Quản lý Tư, xin mời.”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của toàn bộ mọi người, Diệp Oản Oản hướng về Tư Dạ Hàn đưa tay ra.
Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn lòng bàn tay mềm mại mịn màng của cô gái một cái, chậm rãi đứng dậy, dùng bàn tay to lớn bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn kia ở trong lòng bàn tay.
Cùng với tiếng đàn violin du dương vang lên, hai người cùng nhau bước vào sân nhảy.
Trong sân nhảy, cơ hồ tất cả mọi người đều theo bản năng mà dừng bước lại, lui qua một bên.
Thật sự là hai người này quá chói mắt, động tác khiêu vũ và nhịp bước rõ ràng nhìn qua có vẻ thờ ơ hờ hững, nhưng lại hài hòa đến mức cứ tưởng như là một cặp tình nhân đang yêu nhau cháy bỏng.
Mọi người vừa suýt xoa thổn thức, vừa theo bản năng quay sang nhìn về phía Tần Hi Viện và Ân Hành ở bên cạnh.
Vốn là mọi người còn đang cảm thán đôi kim đồng ngọc nữ này, kết quả, đem so sánh với cặp đôi đang tay nắm tay trong sân nhảy kia, nhất thời cái gì cũng không phải!
“Chậc chậc, lợi hại! Quả nhiên vẫn là vị Quản lý Tư này lợi hại…”
“Coi như là tôi phục rồi! Cho nên nói… quả nhiên là Tần Hi Viện nói dối đấy?”
“Tôi thấy đúng là như vậy rồi! Còn không phải là Tần đại tiểu thư bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận mới quay sang lui tới với Ân Hành đấy chứ?”
“Tám chín phần mười! Ân Hành nào có bản lãnh này, nhiều năm như vậy ở tại Ân gia cũng bất quá chỉ là một quản sự nho nhỏ mà thôi! Dựa vào chút bản lĩnh ấy của hắn, cũng chỉ có thể đi mót những thứ mà Tư Dạ Hàn không thèm mà thôi!”
…
Những lời bàn tán xung quanh càng ngày càng khó nghe, Tần Hi Viện càng lúc càng thấy gã Ân Hành ở bên cạnh không thuận mắt. Cô ta đưa một tay đẩy hắn ra, thẹn quá hóa giận xoay gót bỏ đi mất rồi!
Vốn là cô ở cùng một chỗ với Ân Hành là vì muốn khiến cho Tư Dạ Hàn hối hận, để cho anh ta khó coi! Ai ngờ đâu anh ta lại được con gái của Hội trưởng coi trọng, làm hại cô trở thành trò cười của mọi người.
Ân Hành bị đẩy đến lảo đảo một cái, ánh mắt vẫn như cũ trân trân nhìn chòng chọc hai người trong sân nhảy, sắc mặt âm lãnh dị thường.
Vốn lấy được sự coi trọng của thiên kim Tần Hội phó là vinh dự bao lớn, nhưng bây giờ thì sao? Toàn bộ niềm vinh dự đều biến thành sự sỉ nhục, hắn đã bị gắn một cái mác là một kẻ ngang ngược tàn ác!
Trong sân nhảy, Tư Dạ Hàn chỉ dùng một tay nắm lấy bàn tay của thiếu nữ, một bàn tay khác thì đặt hờ ở hông của nàng, căn bản cũng không hề đụng chạm nhiều. Có thể nói là tương đối quân tử, thủ thân như ngọc!