Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Trong đại sảnh, Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước. Kiều Mẫu đứng ở một bên, nói nhỏ.

Ân Duyệt Dung trầm tư chốc lát, nhìn về phía Kiều Mẫu: “Nhắc tới cũng kỳ, tôi cố ý thả ra tin tức, mục đích chính là muốn khiến cho Nhiếp Vô Ưu tự loạn chân ngựa, xem xét đến sinh tử của cao tầng Không Sợ Minh. Không có khả năng không có bất kỳ sơ hở mới đúng!” 

“Phu nhân, nếu đã như vậy, tôi nghĩ, chỉ có hai khả năng mà thôi.” Kiều Mẫu nói.

“Kiều Mẫu, bà nói xem, là hai loại khả năng nào?” Ân Duyệt Dung hỏi.

“Vâng.” Kiều Mẫu gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung: “Phu nhân, người bị bắt, là Tam trưởng lão Không Sợ Minh, dường như cũng có quan hệ tương đối thân cận với Nhiếp Vô Ưu. Nhưng có khả năng, thật ra căn bản là Nhiếp Vô Ưu cũng không quan tâm đến sống chết của vị Tam trưởng lão kia. Nếu quả thật là như vậy, cho dù Dịch Vân Mạc là do Nhiếp Vô Ưu giả mạo, thì căn bản cô ta cũng sẽ không quan tâm Tam trưởng lão chết sống thế nào.”

Ân Duyệt Dung trầm tư chốc lát, lắc đầu một cái: “Không thể nào! Tôi đã điều tra, cô gái tên Nhiếp Vô Ưu này rất trọng tình trọng nghĩa. Đừng nói là một vị trưởng lão Không Sợ Minh, cho dù là trung tầng, cô ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Huống chi vị Tam trưởng lão này, cũng coi như là tâm phúc của cô ta.”

Từ nhiều ngày trước, Ân Duyệt Dung cũng đã điều tra rõ ràng về Diệp Oản Oản, bao gồm đủ loại sự tích của nàng.

“Vậy, phu nhân, chỉ còn khả năng thứ hai… Người tên Dịch Vân Mạc kia, đúng thật là con gái của Dịch hội trưởng, không phải là Nhiếp Vô Ưu giả mạo.” Kiều Mẫu đưa ra suy đoán.

“Ồ, tôi đây thật sự không tin, ở trên đời này, còn có thể có người có tướng mạo giống nhau đến vậy, cũng có phần quá trùng hợp rồi.” Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng.

“Kiều Mẫu, chuyện tôi bảo bà điều tra, kết quả như thế nào?” Ân Duyệt Dung nhìn về phía Kiều Mẫu hỏi.

“Phu nhân, thật ra là tôi vừa định báo cáo với bà, chúng tôi điều tra ra được, ở nước ngoài, đúng là có người gọi là Dịch Vân Mạc. Hơn nữa ngôi trường nổi tiếng cô ấy theo học, chúng tôi cũng điều tra qua, thậm chí còn tìm được bạn học của Dịch Vân Mạc. Ảnh chụp trong buổi yến hội hôm trước cũng cho bạn học của cô ấy xem…” Kiều Mẫu chậm rãi báo cáo.

“Ồ…”

Nghe Kiều Mẫu nói vậy, tròng mắt Ân Duyệt Dung sáng lóe lên: “Kết quả thì sao?”

“Phu nhân, kết quả, sau khi bạn học của Dịch Vân Mạc nhìn thấy bức hình, liếc mắt liền nhận ra, cũng xác định người chúng ta chụp trong buổi yến hội, thực sự là Dịch Vân Mạc không hề sai. Hơn nữa chúng tôi có dò la tin tức, Dịch Vân Mạc ở trường học vô cùng bá đạo, tính cách cũng giống y hệt so với hiện tại.”

Nghe xong thông tin do Kiều Mẫu báo cáo, trên khuôn mặt của Ân Duyệt Dung hiện ra vẻ nghi ngờ. Chuyện này làm sao có thể…? Chẳng lẽ, Dịch Vân Mạc và Nhiếp Vô Ưu, thực sự là hai người sao…

Nhưng nếu quả thật là hai người mà nói, vì sao lại có hình dáng tương tự nhau đến vậy.

“Kiều Mẫu, bà đi một chuyến đến nơi ở của Dịch Vân Mạc, mời cô ta tới đây một chuyến. Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, đến tột cùng cô ta là công chúa thật, hay chỉ là một cô bé lọ lem.” Hàn quang trong mắt Ân Duyệt Dung không ngừng lóe lên.

Giờ phút này, tại nơi ở do Dịch Linh Quân an bài cho Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại lướt điện thoại.

“Tiểu thư.”

Rất nhanh, thanh âm của Ngô quản gia từ ngoài cửa truyền tới.

“Vào đi!”

Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Ngô quản gia đẩy cửa vào.

“Thế nào?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Ngô quản gia hỏi.

“Tiểu thư, Kiều Mẫu – Kiều quản gia của Ân gia tới gặp, có cho vào hay không?” Ngô quản gia hỏi.

“Kiều quản gia?” Diệp Oản Oản thần sắc nghi ngờ.

“Tiểu thư, Kiều quản gia là tâm phúc của Ân Duyệt Dung, cũng có chút danh tiếng tại Thiên Thủy thành, không coi là nhân vật nhỏ.” Ngô quản gia giải thích.