Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.net

– —

“Mày, gọi tao là cái gì?” Nhiếp Vô Danh quay đầu, trong một đôi mắt sáng ngời, lại tràn đầy một sự lạnh lẽo khiến cho người ta phát run.

“Chuyện này… Lăng Miểu…” Chàng thanh niên bị ánh mắt của Nhiếp Vô Danh hù dọa tới run lên! Hắn chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, coi như là mãnh thú trong vườn thú… Cũng không bằng một phần vạn.

“Vô Danh, không được quấy rối!” Lăng Miểu hơi có chút bất mãn nhìn Nhiếp Vô Danh một cái.

“Phải không, quấy rầy các người?”

Nhiếp Vô Danh xoay người rời đi, tiện tay đấm nhẹ, cửa thư phòng lại rung lên, xuất hiện mấy đường nứt.

Tình cảnh này, Lăng Miểu cũng không lên tiếng, thật giống như là đang suy nghĩ gì.

Trở lại phòng khách, Nhiếp Vô Danh lấy ba lô mang lên người, bộ dáng như muốn rời đi ngay lập tức.

Nhưng vừa đến trước cửa, lại một lần nữa quay trở lại, đem ba lô du lịch ném ở trên ghế sa lon, chính mình cũng thuận thế ngồi xuống ghế.

“Tiểu tử, làm cái gì, mà gây ra tiếng động lớn như vậy?”

Rất nhanh, bà Lăng đem thức ăn đặt lên bàn ăn, hướng về Nhiếp Vô Danh hỏi.

“Không có gì, chỉ là có chút đói! Bà cô Lăng lâu như vậy không mang thức ăn lên, làm cháu đói muốn chết.” Nhiếp Vô Danh hướng về bà Lăng nói.

“Cháu nhìn mình mà xem, nhiều năm như vậy, vẫn nóng tính như cũ… Kêu cô cháu và bạn trai nó ra ăn cơm.” Bà Lăng tháo tạp dề ra.

“Vâng.” Nhiếp Vô Danh đứng dậy, đi tới trước thư phòng, một cước đá văng cửa phòng ra: “Ăn cơm!”

Dứt lời, Nhiếp Vô Danh xoay người rời đi.

“Lăng Miểu, cháu ngoại em có phải là… có hiểu lầm gì đó đối với anh hay không? Tại sao anh cảm giác có gì đó sai sai.” Thanh niên nhìn về phía Lăng Miểu hỏi.

Lăng Miểu khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: “Không có liên quan gì tới anh.”

Dứt lời, Lăng Miểu đứng dậy, sắp xếp gọn gàng những quyển sách trên bàn, sóng vai đi cùng chàng trai, đi về phía phòng ăn.

Thấy vậy, chàng trai thừa cơ nắm lấy bàn tay phải của Lăng Miểu, chỉ bất quá lại bị Lăng Miểu trong nháy mắt tránh thoát.

“Sớm muộn gì không phải đều là người của mình sao…” Hắn ta cười thầm trong lòng.

Trên bàn ăn, bà Lăng ngồi ở ghế chính giữa, Nhiếp Vô Danh thì lại ngồi ở bên cạnh gã thanh niên xa lạ.

“Dì Lăng, cực khổ rồi, để cho dì phí tâm làm một bàn đầy món ăn ngon như vậy.” Chàng trai vô cùng lễ phép cười nói với bà Lăng.

“Làm gì có, không khổ cực, mọi người ăn nhiều một chút.” Bà Lăng cười nói.

“Tiểu tử, đây là thỏ hoang!” Lúc này, bà Lăng gắp một miếng thịt thỏ đặt ở trong chén Nhiếp Vô Danh.

“Không ăn, cháu và thỏ là bạn bè.” Nhiếp Vô Danh lãnh đạm từ chối.

Bà Lăng: “…”

“Vậy thì ăn cái này, thịt heo rừng.” Bà Lăng nói.

“Không ăn, cháu và heo rừng là huynh đệ.” Nhiếp Vô Danh nói.

“Não cháu ngoại em không phải là có vấn đề đấy chứ?” Chàng trai ghé sát vào bên người Lăng Miểu, nhỏ giọng hỏi.

Lăng Miểu: “…”

“Lý Thuần, cha mẹ cậu bên kia có khỏe không?” Bà Lăng hỏi chàng trai.

“Cảm ơn dì Lăng quan tâm, ba mẹ tôi bên kia tốt vô cùng! Bà cũng biết, công ty nhà tôi quá nhiều, rất nhiều chuyện đều cần cha tôi tự mình ra mặt… Cha tôi nói rồi, đợi khi có thời gian, ông ấy nhất định sẽ tự mình thăm hỏi.” Lý Thuần cười nói.

“Bà cô Lăng, hơi nóng, hạ nhiệt độ điều hòa xuống giúp.” Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Danh một mực vẫn không mở miệng, bỗng nói chen vào.

Còn không đợi bà Lăng mở miệng, Lý Thuần lại nói: “Tôi cảm thấy nhiệt độ ổn mà.”

“Em nóng không?” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Lăng Miểu.

“Có hơi nóng.” Lăng Miểu đáp.

“Ừm! Chia tay đi, hai người không hợp nhau.” Nhiếp Vô Danh nói.

“Cái gì?”

Nhiếp Vô Danh vừa dứt lời, bà Lăng và Lý Thuần đều sửng sốt thấy rõ.

“Không hợp nhau chỗ nào?” Lý Thuần hỏi.

“Nhiệt độ không hợp.” Nhiếp Vô Danh nói.

“Ha ha, cháu ngoại em thật biết nói đùa.” Lý Thuần nói.