Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

——————————————-

“Thi Hàm, còn không mau chào hỏi đi!” Phương Tú Mẫn cười híp mắt nhìn về phía con gái Lương Thi Hàm của mình nói.

“Chú Hoàng khỏe?.” Lương Thi Hàm hướng về Hoàng Minh Khôn cười nói.

“Thật là ngoan nha!” Hoàng Minh Khôn cười thân thiện đáp lại: “Thi Hàm thật là càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

Nghe xong Phương Tú Mẫn một mặt đắc ý, nữ nhi của bà sao có thể không đẹp được?.

Phương Tú Mẫn tiếp tục mở miệng, ánh mắt bà ta liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiệu Đình, lúc này nụ cười trên mặt lập tức lãnh đạm đi, chân mày nhíu lên nói: “Anh rể, sao anh đến đây sớm vậy?”

Diệp Thiệu Đình nhìn thấy Phương Tú Mẫn hỏi liền trả lời: “Hôm nay là thọ yến của cha anh sợ trên đường kẹt xe cho nên trước sớm hơn một chút.”

Nghe vậy, sắc mặt của Phương Tú Mẫn lập tức kéo xuống, bà ta hơi nhíu máy lại nhìn Diệp Thiệu Đình từ trên xuống dưới, giọng không vui nói: “Em nói nha anh rể, anh tới đây sớm như vậy thì chuyện ở công ty phải làm sao bây giờ? Hôm nay công ty mới vừa nhập vào một lô hàng mới, còn chưa được đưa vào kho, anh lại bỏ bê công việc không ở đó canh gác, vạn nhất có chuyện xảy ra vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lời nói của Phương Tú Mẫn sắc bén, không chừa chút mặt mũi nào cho Diệp Thiệu Đình dù bà ta biết mình đang đứng ở trước mặt rất nhiều người.

Mấy chữ trách mắng kia truyền vào trong tai người ngoài, nhất thời đưa tới không ít tiếng cười thầm, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiệu Đình cũng càng ngày càng châm biếm.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đã bàn giao chìa khóa cho tiểu Trương rồi, tiểu Trương sẽ thay anh tan làm muộn hơn so với bình thường chút xíu…” Diệp Thiệu Đình tính khí nhẫn nại nói.

“Anh để cho tiểu Trương thay anh trực sao?” Phương Tú Mẫn cười lạnh một tiếng nói.

“Anh rể! Anh nói thật đúng là quá dễ dàng a, người của công ty đều biết mối quan hệ giữa chúng ta, việc anh đang làm giống như là lợi dụng quyền thế mưu tư lợi ích riêng cho bản thân mình, đến lúc đó nếu bị truyền đi ra bên ngoài, người nào không hiểu rõ không biết còn cho là chúng ta dùng người không khách quan rồi nói chúng ta dung túng cho người thân, chèn ép nhân viên, anh nói xem anh làm như vậy làm sao để những người bên cạnh Gia Hào phục tùng được? Người khác sẽ lấy đây làm điểm yếu đâm chọc vào Gia Hào anh không biết điều đó sao?!” Phương Tú Mẫn không chút nào để ý đến ánh mắt đầy khác thường của những người bên cạnh vẫn tiếp tục nói.

“Vậy… Chút nữa anh trở về một chuyến là được…” Diệp Thiệu Đình thở dài đáp.

“Hiện tại trở về còn có ích lợi gì? Thời gian anh đi từ đây đến công ty mất bao nhiêu là thời gian anh cũng rõ mà, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì việc anh trở về bây giờ còn có thể làm cái gì nữa? Như vậy… Ai bảo anh là của ‘Anh rể’ chứ, thôi nếu anh tới rồi thì thôi đi, đừng quan tâm đến chuyện ở công ty nữa!” Phương Tú Mẫn hơi không kiên nhẫn phất phất tay, tuy nói không cần để ý nữa nhưng với ngữ khí khi nói chuyện của mình, không có một câu nào là không đâm vào trái tim của Diệp Thiệu Đình.

Lương Thi Hàm bởi vì mấy câu nói của mẹ mình cho nên cô cũng dùng một ánh mắt chán ghét liếc nhìn Diệp Thiệu Đình một cái.

“Tốt rồi tốt rồi!” Lương Gia Hào nhìn về phía Phương Tú Mẫn: “Cũng không nhìn một chút xem hôm nay là ngày gì, người tới cũng tới rồi bà còn đứng ở đây kêu la om sòm còn thể thống gì nữa chứ?!”

“Tại sao anh lại nói vậy?… Em không phải cũng là vì lo nghĩ cho công ty sao, công ty chúng ta kinh doanh cũng không dễ dàng chút nào thế mà chúng ta lại hết lòng quan tâm giúp đỡ còn phải nuôi thêm chị gái cùng anh rể của anh …” Phương Tú Mẫn bất mãn bĩu môi, thật giống như chịu một loại ủy khuất lớn.

“Cha, mẹ nói không sai, mẹ làm tất cả điều này không phải là vì cả nhà chúng ta sao, sao cha lại luôn nói giúp người ngoài như vậy?!” Lương Thi Hàm giúp đỡ Phương Tú Mẫn lên tiếng.

Hoàng Minh Khôn đang đứng bên cạnh nghe mọi chuyện chợt nhìn qua thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một nụ cười châm chọc, mở miệng nói:

“Lương tiên sinh, ngài cũng đừng trách làm phu nhân làm gì, phu nhân chẳng qua là người tính tình chính trực mà thôi, huống chi cũng không nói sai cái gì cả.”

Lương Gia Hào cười khổ một tiếng, cũng không biết phải nói cái gì, chính mình bị kẹp ở giữa, một bên là gia đình, một bên là chị của mình quả thật có chút khó khăn.

Đứng trơ mắt nhìn những người này châm chọc với cha mẹ, mặt Diệp Mộ Phàm sớm đã âm trầm, nếu không phải mẹ anh một mực kéo anh, sợ rằng anh sớm đã đánh mấy người làm cho người ta muốn nôn mửa này rồi.