Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Bên trong phòng tiệc, yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt từ trên người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch dời đi, nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Vốn cho là Mai Cảnh Châu là người do Diệp Y Y mời tới vì muốn chúc thọ Diệp Hồng Duy, nhưng mới vừa rồi chính miệng Mai Cảnh Châu đại sư đã nói, chuyện ông đến đây, cùng Diệp Y Y không có chút quan hệ nào, ông có mặt ở đây là bởi vì Diệp Oản Oản…

Tiếng nói của Mai Cảnh Châu hạ xuống, trên mặt hai người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch nụ cười nhất thời cứng đờ.

“Ý của Mai đại sư là ngài bởi vì Diệp Oản Oản mà tới sao?” Cố Việt Trạch trầm giọng hỏi.

“Tất nhiên là vậy rồi.” Mai Cảnh Châu một bộ đương nhiên nói.

“…” Cố Việt Trạch nhất thời nghẹt thở.

Mà Diệp Oản Oản vào lúc này mặc dù nhìn qua mặt không biểu tình, bộ dáng vẫn bình tĩnh, nhưng trên thực tế cả người cùng nội tâm của cô đều đã ngây ngốc cả rồi.

Tình huống gì đây?

Mai Cảnh Châu vì sao lại tự xưng nhận biết cô, còn nói là được cô phó thác mới đến tiệc mừng thọ của ông nội nữa chứ?

Người ở toàn bộ Đế Đô sợ rằng đều không có người có khả năng mời được Mai Cảnh Châu, mặt mũi của Oản Oản này lớn thế nào mới có thể mời được tôn đại thần này đây, ai cũng tự đặt ra câu hỏi trong lòng, rồi vẫn tiếp tục nhìn và chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Diệp Oản Oản làm sao cũng nghĩ không thông, cho đến khi, trong đầu chợt hiện qua một cái tên.

Tư Dạ Hàn!

Nếu như là anh thì chuyện này hoàn toàn có thể tùy tiện làm được.

Nhưng là… Làm sao có thể chứ…

Anh không ngăn trở việc cô tự mình đi tới nơi này cũng đã là ân đức đại thiên rồi, làm sao lại có thể cố ý sắp xếp người đến đưa lễ vật mừng thọ cho ông nội của cô được chứ?

Mai Cảnh Châu làm sao có thể không phải là người do cha anh ta mời tới mà là vì Diệp Oản Oản mà tới được chứ?

Cố Việt Trạch không thể tin tưởng được chuyện đang xảy ra trước mắt mình, vốn còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng nhìn thái độ của Mai Cảnh Châu đã hết sức rõ ràng, nếu tiếp tục truy hỏi tiếp thì cũng như tự rước lấy nhục mà thôi.

Vì vậy, Cố Việt Trạch chỉ có thể dùng một bộ dạng trấn định như thường mở miệng nói, “Vô luận như thế nào, đều vô cùng cảm ơn ngài hôm nay có thể tới đây tham dự buổi tiệc mừng thọ này.”

Diệp Y Y cũng một mặt chân thành mà phụ họa nói, “Đúng vậy, chỉ cần ông nội vui vẻ là được rồi! Không nghĩ tới chị Oản Oản lại có thể nhận biết một đại nhân vật như đại sư Mai Cảnh Châu…”

Lúc này, bên trong phòng tiệc tiếng thán phục vang lên liên tục.

“Xem ra chúng ta tất cả đều nhìn lầm rồi, người cháu gái Diệp gia trong tin đồn là người không học vấn không nghề nghiệp rõ ràng là thâm tàng bất lộ a!” 

“Cũng không phải vậy nữa sao?! Lại có thể cùng nhân vật như Mai Cảnh Châu trở thành bạn vong niên! Ở Đế Đô làm gì có hậu bối của nhà nào có thể có bản lãnh này chứ?”

“Cho dù Diệp Thiệu Đình bây giờ sa sút, nhưng rốt cuộc cũng là hổ phụ không sinh khuyển nữ nha!”

Giờ phút này, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Oản Oản ánh mắt lần nữa xảy ra biến hóa không nhỏ.

Chẳng lẽ người cháu gái ông đã sớm không ôm hy vọng gì là thực sự đã thay đổi thông suốt rồi sao?…

Diệp Oản Oản khiêm tốn cùng ông nội và mọi người trò chuyện mấy câu sau đó, tìm cơ hội một mình tìm tới Mai Cảnh Châu nói chuyện.

“Mai đại sư, ông thực sự nhận biết tôi sao?” Ánh mắt Diệp Oản Oản dò xét.

Mặc dù đối phương tựa hồ không có ác ý, nhưng chuyện này nếu nói ra lại khá kỳ quặc, cho nên cô vẫn nên làm rõ ràng mọi chuyện đi.

Mai Cảnh Châu nghiêm túc mở miệng nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, Oản Oản tiểu thư tại sao lại nói ra những lời này?”

Thấy thái độ Mai Cảnh Châu chắc chắn, Diệp Oản Oản càng hồ nghi, tự mình lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể a, nếu có thì tôi làm sao lại không có chút ấn tượng nào cả vậy?…”

“Sợ là người bạn nhỏ như tiểu thư đã quên rồi!” Mai Cảnh Châu mặt không đổi sắc, ngay sau đó bộ dáng tựa hồ có hơi thất vọng nói.

Diệp Oản Oản khóe miệng co giật “Tôi vẫn còn rất trẻ…”

“Vậy thì có ý gì?” Mai Cảnh Châu không hiểu hỏi lại.

Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ có chút co rút nói: “Ý là, tôi không thể đã sớm nhận biết một vị đại sư như ngài được, cho nên tôi muốn xác định lần cuối là tôi cũng không nhận ra ngài, Mai đại sư!”

Mai Cảnh Châu ho nhẹ một tiếng.

Diệp Oản Oản cũng lười vòng vo rồi, trực tiếp hỏi, “Mai đại sư, có phải là Tư Dạ Hàn để cho ngài tới hay không?”