Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

“Cô…” Diệp Mộ Phàm nổi đóa.

“Thôi thôi, hôm nay thật vất vả người một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ chung một chỗ, hai con đừng ồn ào nữa!” Lương Uyển Quân thấy hai đứa con của mình lại rùm beng muốn gây chuyện với nhau, vội vàng lên tiếng dàn xếp.

Diệp Mộ Phàm nghẹn giọng ôm một bụng lửa giận trong lòng, cúi đầu tiếp tục không ngừng uống rượu.

Giờ phút này, tiệc thọ đã tiến hành được một nửa. Diệp Y Y cầm lấy micro, tự nhiên hào phóng đứng ở trên đài nói lời chào mừng các vị quan khách đến dự lễ mừng thọ của ông nội, quanh thân tản ra một cổ khí chất hồn nhiên cao quý ưu nhã.

Bởi vì vợ chồng Diệp Thiệu An cùng với lão phu nhân bị ảnh hưởng bởi thời tiết bên Mỹ nên không có cách nào quay trở về đúng thời gian, vì vậy buổi tiệc long trọng này từ đầu tới cuối đều là do Diệp Y Y một tay lo liệu, tất cả được an bài đến ngay ngắn rõ ràng, chủ khách đều vui mừng.

Ánh mắt các khách mời rơi ở trên người Diệp Y Y đều tỏ vẻ tán thưởng nói: “Không hổ là cháu gái mà Diệp gia yêu thương nhất, tuổi còn trẻ cũng đã có phong độ của chủ tịch phu nhân đương thời rồi, nếu ai có thể cưới được người như vậy về nhà, người đó thật đúng là có phúc phần!”

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, người đã sớm được Cố gia giành trước rồi! Không thấy hai người đó hôm nay cả đêm đều như hình với bóng sao!”

“Hai người đó cũng đúng là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi!”

“Ách, chỉ sợ có người dây dưa không ngớt a…”

Nói tới chỗ này, ánh mắt các khách mời nhất thời hướng nhìn về một thân ảnh trong góc nào đó.

“Thật ra thì, nói về tướng mạo, Diệp Oản Oản thậm chí tốt hơn một chút!”

“Hơn nữa cô ấy có thể đạt được điểm số cao như vậy đậu vào đại học truyền thông Đế Đô, thậm chí còn cùng Mai lão cũng có giao tình…” 

Mọi người biết chỗ nói ‘hơn một chút’ ở đây thật ra đã dùng những từ ngữ uyển chuyển nói giảm nói tránh nhất rồi, vẻ ngoài của Diệp Oản Oản hôm nay lộ ra ngoài cùng đủ để nói là kinh diễm toàn bộ cũng không có chút quá đáng nào, bọn họ cũng không cần bàn về cách ứng xử hôm nay của cô, những điều đó cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc rồi.

Bất quá, mọi người cũng rất rõ ràng, coi như Diệp Oản Oản xinh đẹp lại ưu tú hơn thì như thế nào chứ?

Lấy tình huống hiện tại của Diệp Thiệu Đình, Diệp Oản Oản vô luận có nổi bật như thế nào cũng không có cách nào sánh ngang cùng với Diệp Y Y, coi như có ý muốn dây dưa đi chăng nữa, thì Oản Oản cùng Cố Việt Trạch cũng đã là người của hai thế giới.

Mọi người vẫn đang thổn thức than thở, chỉ thấy Diệp Y Y nói chuyện kết thúc, Cố Việt Trạch đột nhiên đi về hướng trên khán đài.

Diệp Y Y nhìn về hướng Cố Việt Trạch, trong con ngươi như có vẻ không đành lòng cùng chút do dự.

Cố Việt Trạch cầm tay của Diệp Y Y, trong con ngươi tràn đầy thương tiếc, nhẹ giọng nói: “Y Y, anh biết em kiêng kỵ cảm nhận của chị họ của em, nhưng coi như đây là chuyện anh cầu xin em đi, thỉnh thoảng em cũng nên nghĩ về chính mình đi chứ, cũng nên suy nghĩ một chút cho anh nữa! Anh muốn làm cho tất cả mọi người cũng như toàn bộ thế giới đều biết… Em là của anh…”

Diệp Y Y nghe lời nói của Cố Việt Trạch, ánh mắt đong đầy vẻ thỏa mãn cùng cảm động, cuối cùng bỏ qua chút do dự gật nhẹ đầu một cái. Mọi người thấy Cố Việt Trạch đột nhiên đi lên trên khán đài, theo bản năng đem ánh mắt mình đặt vào trên người Cố Việt Trạch, ánh mắt đầy vẻ bát quái lại tò mò, không biết Cố Việt Trạch muốn làm gì.

Chỉ có Diệp Oản Oản ngồi ở trong góc biết, tối nay, Cố Việt Trạch không chỉ muốn tuyên bố cùng cô giải trừ hôn ước, còn muốn ở đây công bố chuyện anh ta sẽ cùng Diệp Y Y đính hôn, đem mặt mũi cả nhà cô giẫm đạp nghiền ép trên đất.

Bởi vì chuyện này cho nên kiếp trước cô huyên náo một trận lớn làm cho cả buổi tiệc đều bị phá hủy, đó cũng là lúc cô mất hết tất cả mặt mũi của bản thân cùng ba mẹ mình.

Đời này… Hết thảy mọi chuyện dường như lại tiếp tục tái diễn…

“Mọi người, thật xin lỗi, cho phép tôi xin một chút thời gian quý báu của mọi người!” Cố Việt Trạch cầm lấy micro, đột nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung ở trên người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đứng ở trên khán đài, chờ đợi lời kế tiếp của anh ta. Diệp Oản Oản ngửa đầu, uống một miếng nước trà cuối cùng trong ly, sau đó, đứng lên.

Diệp Mộ Phàm thấy Diệp Oản Oản đứng dậy, thần sắc nhất thời căng thẳng, theo bản năng đè tay của cô xuống: “Diệp Oản Oản, cô muốn làm cái gì?”

Đôi môi màu anh đào của Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên thêm mấy phần, ung dung thản nhiên rút ra bàn tay của mình đang được Diệp Mộ Phàm nắm lại, nói:  “Chuyện này không có quan hệ gì với anh cả, mọi chuyện cứ để em lo.”