Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Cơm nước no nê xong sau đó, Nhiếp Vô Danh đứng dậy: “Ông chủ, tính tiền!”

Ông chủ lập tức đi vào bên trong nói: “Bốn trăm bảy mươi lăm đồng.”

Nghe thế Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, hướng về bốn người nhìn lại.

Bốn người cũng hướng về Nhiếp Vô Danh quan sát.

“Tiền đâu! Thanh toán a!” Nhiếp Vô Danh nói.

“Ồ…” Yêu mị nam tử từ trong túi móc ra một chồng tiền giấy, phần lớn là năm xu, Nhiếp Vô Danh cẩn thận đếm đếm, tổng cộng mới được hai mươi mấy khối.

Đạo sĩ trong lòng có chút không phục xuất ra một hai tờ tiền giấy mười đồng mới tinh.

“Cậu thì sao?” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía băng sơn mỹ nam.

“Đội trưởng, ngài quên rồi sao?… Tôi cùng lão công là hợp tác, lão công diễn người chết, tôi khóc tang, bán mình chôn chồng… Số tiền này là chúng tôi cùng nhau thu nhập nhé ~” Yêu mị nam tử hướng về phía Nhiếp Vô Danh ném một vẻ mặt đương nhiên nói.

Một mực đang chú ý bên kia Diệp Oản Oản: “…”

Bán mình chôn chồng sao?

Phương thức kiếm tiền này… Lợi hại… Thật quá lợi hại luôn mà.

“Ta thảo!” Nhiếp Vô Danh nhìn quanh mấy người ở bàn tròn một cái, sau đó chỉ vào ba người: “Các ngươi ba tên phế vật này! Hôm nay tổng cộng kiếm không tới năm mươi đồng sao?!”

“Gần đây làm ăn không khá lắm… Hôm nay chỉ có một người tìm tôi coi quẻ… Còn nói không chính xác, không cho tôi tiền, hai mươi đồng này là do tôi đi bộ nhặt được…” Đạo sĩ tướng mạo vô cùng tuấn mỹ tà mị thở dài một tiếng.

“Không nên tìm lý do!” Nhiếp Vô Danh vẫy tay cắt đứt, chỉ vào người ngoại quốc dọn gạch nói: “Nhìn một chút Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm đi, một ngày dời được 5000 cục gạch, kiếm được nhiều tiền như vậy, các ngươi xem lại mình một chút đi, diễn tử thi, bán mình chôn chồng sao, làm thần côn… Kiếm lời CMN không tới năm mươi đồng, các ngươi có thấy mình mất mặt hay không, có hổ thẹn hay không, có xấu hổ hay không!”

“Phốc, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm… Mỗi lần nghe được cái tên này, liền cả người đều nổi da gà…” Đạo sĩ tướng mạo tuấn mỹ tà mị, len lén hướng về người ngoại quốc dọn gạch nhìn lại.

“Đội trưởng, tên anh đặt cho tôi, tại sao bọn họ đều cười vậy, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm rốt cuộc là có ý gì?” Người ngoại quốc dời gạch đầy mặt không vui.

“Uhm, uhm…” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía người ngoại quốc dời gạch, thành khẩn nói: “Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm, là có ý tứ phi thường uy mãnh, ngang ngược, bọn họ cười cậu là bởi vì mình không có được danh tự này!”

Nghe lời giải thích của Nhiếp Vô Danh người ngoại quốc dời gạch gật đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Đội trưởng, tôi thích cái tên ngang ngược này, chờ tôi kiếm được tiền, mời đội trưởng ăn cứt!”

Nhiếp Vô Danh: “… Cái này thì không cần.”

Ái Tân Giác La… Tiểu Điềm Điềm

Diệp Oản Oản một mặt như ăn phải thứ gì quá đắng, đây là cái tên quỷ gì a…

“Các ngươi rốt cuộc xong chưa?” ông chủ đứng ở một bên, sắc mặt có chút khó coi.

Mấy người bị bệnh thần kinh này chẳng lẽ không có tiền thanh toán!

“Cùng đội trưởng chúng ta nói chuyện, ông nên chú ý đến ngữ khí cùng thái độ của ông một chút.” Đạo sĩ trong mắt ánh sáng lạnh lẻo lóe lên.

“Yo a, tìm tới nơi của tôi ăn cơm chùa giờ lại còn muốn tôi nói chuyện có lễ độ sao?” ông chủ trong tay chẳng biết lúc đã có thêm một cái dao phay.

“Ông chủ, đừng xúc động ma.” Nhiếp Vô Danh phất phất tay, nhìn về phía người ngoại quốc có tiền nói: “Tiểu Điềm Điềm, lấy tiền ra.”

Nghe tiếng gọi, cái ngoại quốc nam nhân kia gật đầu một cái, từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy.

“Còn gì nữa không đều lấy ra đi.” Nhìn tiền giấy mười đồng trong tay ngoại quốc dời gạch, Nhiếp Vô Danh cười nói.

“Đội trưởng, không còn, đều ở chỗ này.” Ngoại quốc nam nhân mở miệng nói.

“Không còn sao?” Nhiếp Vô Danh ngẩn ra một chút: “Cậu không phải là dời 5000 cục gạch sao?”

“Đúng, đều ở nơi này, ông chủ nói tiền công dọn 5000 cục gạch chính là nhiêu đây đó.” Người ngoại quốc dời gạch nói.