Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy

————————-

Diệp Bạch tiểu tử này sợ là chó cùng bức dậu đi. Bất quá cũng khó trách, Lạc Thần nếu không lấy được vai diễn này, thì chẳng khác gì phế nhân. Ông ta đã sớm nói, chỉ cần ông vẫn còn ở Quang Diệu một ngày, Lạc Thần sớm hay muộn sẽ chính mình ngoan ngoãn quay về với ông ta mà thôi!

Nghĩ tới đây, Chu Văn Bân tâm tình càng thêm vui vẻ, ung dung đi vào trong: “Diệp Bạch, cậu tới đây làm gì, vai diễn Lâm Lạc Trần đã được định cho Cung Húc, cậu chạy tới nơi này náo loạn, có phần cũng quá khó coi đi!”

Chu Văn Bân vừa lên tiếng, sắc mặt Cung Húc ở một bên nhất thời lạnh xuống.

Diệp Oản Oản ngồi chéo chân, một tay chống trán, tựa tiếu phi tiếu nhìn về Chu Văn Bân đáp: “Ồ Lâm Lạc Trần đã được định cho Cung Húc, tôi làm sao lại không biết vậy?”

Chu Văn Bân đang đắc ý, không hề phát hiện ra sự khác thường của Cung Húc, thấy dáng vẻ Diệp Bạch không tin, lúc này liên tục cười lạnh: “ Cung Húc của chúng tôi bận bịu chuẩn bị cho 《 Kinh Long 2》, không có thời gian đối phó với cậu, vì vậy đừng cố tình gây sự nữa!”

Không có Lạc Thần, Diệp Bạch không cách nào cùng hắn đối đầu nữa, đối với Chu Hồng Quang mà nói liền không có giá trị lợi dụng rồi, mà ông ta lại có Cung Húc, người này đơn giản, nhiều tiền còn có gia thế lớn, giờ phút này ông ta sẽ không cần tiếp tục phải kiêng kỵ cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này nữa, nghĩ tới thật là vui đó.

Chu Văn Bân nói xong, lúc này đối với mấy người bảo an đang đợi ở cửa mở miệng nói: “Bảo an đâu, còn không qua đây đem người không có phận sự đuổi ra ngoài, công ty nuôi các anh là để cho các anh ăn không ngồi rồi sao, làm trễ nãi việc Cung Húc chuẩn bị cho vai diễn, các anh chịu trách nhiệm được sao? Nhanh chóng mang hắn ta ra ngoài cho tôi đi!”

Đúng lúc này, các nhân viên an ninh còn chưa kịp hành động, một bên Cung Húc chợt đứng dậy, “Phanh”… một tiếng, dùng sức vỗ vào trên bàn trang điểm, không thể nhịn được nữa lên tiếng phàn nàn: “Chu Văn Bân, ông câm miệng cho tôi! Ai nói tôi muốn tham gia Kinh Long 2, ai nói tôi muốn diễn vai Lâm Lạc Trần?”

Chu Văn Bân đang dương dương đắc ý thị uy, nghe nói như vậy, nhất thời sững sờ, tựa hồ là không có phản ứng kịp với ý tứ của Cung Húc: “Ây… Cung Húc, cậu cái này là có ý gì, không phải là cậu để cho tôi…”

Cung Húc đỉnh lông mày nhướng lên, trên trán một cổ phách lối chỉ mình hắn có, làm gương mặt vốn đã sặc sỡ càng thêm lóa mắt: “Tôi để cho ông làm cái gì! Ai cho phép ông tự tiện giúp tôi nhận vai diễn của nhân vật Lâm Lạc Trần này? Lạc Thần vốn chính là diễn viên diễn vai Lâm Lạc Trần ở nguyên bản, kỹ thuật diễn xuất lại tốt như vậy, cùng một công ty mà ông lại nửa đường đi cướp vai diễn của nghệ sĩ bên mình, ông rốt cuộc âm mưu cái gì, có còn phân nửa tinh thần đoàn đội hay không? Hiện tại ông lại còn muốn đem cái bô ỉa này hướng trên đầu tiểu gia gia tôi, ông đây là muốn bôi đen tôi sao hả?”

“…”

Chu Văn Bân thân thể cứng đờ đứng ở nơi đó, biểu tình trên mặt tràn đầy kinh ngạc, chậm chạp mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại, trực tiếp bối rối, bị Cung Húc mắng cho xối xả.

Một bên hai người trợ lý nhìn chằm chằm Cung Húc bộ dáng chính nghĩa, cũng là trợn mắt há mồm.

Cung Húc hôm nay đây là… Trúng tà sao.

Còn nữa, bôi đen cậu ta là cái quỷ gì? Vị đại thiếu gia này tự đen đã đủ rồi, ai có thể bôi đen được hắn nữa chứ.

Đừng nói những người khác, ngay cả Diệp Oản Oản ở một bên khóe miệng cũng hơi co quắp mấy phần.

Rốt cuộc là ai nói Cung Húc kỹ thuật diễn xuất cặn bã. Người này kỹ thuật diễn xuất… Rõ ràng không phải rất tốt sao…Người không biết sợ rằng còn thật sự cho rằng anh ta là một ”ngũ giảng tứ mỹ” [1] chính nghĩa thanh niên đây!

[1] Ngũ giảng tứ mỹ: nguyên văn là ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái, là ba khía cạnh về tình yêu của Trung Quốc, được ban hành vào đầu những năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung về tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó ngũ giảng gồm: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ chỉ vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và hoàn cảnh; tam nhiệt ái gồm có yêu Tổ Quốc, yêu xã hội chủ nghĩa, yêu Đảng cộng sản – Ishtar.

Ở đây nói Cung Húc là một người có đạo đức và có vẻ đẹp tâm hồn (=*^^*=).

Chu Văn Bân thật lâu mới hồi phục lại tinh thần của mình, rốt cuộc cũng đã phát hiện có cái gì không đúng, hơi hơi đổi sắc mặt hướng về Cung Húc nhìn lại: “Cung Húc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước đó không phải là cậu còn nói cậu nhất định phải có được vai diễn Lâm Lạc Trần này sao, vậy nên tôi mới…”