Chương 532: Cậu không nhìn ra chủ nhân không nỡ bỏ
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Đây đại khái là nhiệm vụ gian nan nhất mà hắn nhận từ trước tới nay.
Cho nên… Hắn rốt cuộc muốn dạy Diệp tiểu thư cái gì đây?
Nhớ lại, tại sao ông chủ trong khoảng thời gian này lại giao cho hắn những nhiệm vụ từng cái từng cái một càng lúc càng đáng sợ hơn vậy…
Thấy Thập Nhất nhức đầu không thôi mà đứng ở nơi đó, Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, có chút xin lỗi mở miệng hỏi thăm: “Huấn luyện viên, thế nào, có phải là tôi bản thân quá kém, rất khó dạy hay không?”
Thập Nhất: “…”
Đây cũng không phải là đưa hắn vào vị trí khó ăn khó nói rồi sao…
Thập Nhất vùng vẫy giãy chết hướng về phương hướng ông chủ nhà mình cách đó không xa nhìn một cái, bất đắc dĩ, ông chủ nhà mình vẫn phong khinh vân đạm mà ngồi trong ghế mây, hoàn toàn không có nhận được tầm mắt bi thảm của hắn.
Không còn cách nào khác, Thập Nhất chỉ có thể kiên trì đến cùng mở miệng nói: “Như vậy đi, Oản Oản tiểu thư, theo tôi quan sát, cô bình thường hẳn là rất ít vận động, cho nên, chúng ta không bằng trước tiên theo kiến thức cơ bản bắt đầu trước, tăng cường thể chất của cô đã.”
“Được rồi!” Diệp Oản Oản dứt khoát đồng ý.
“Vậy, hôm nay ngày đầu tiên, tiểu thư trước chạy tám…” Thập Nhất đang muốn nói đến tám cây số, liền tiếp thu được ánh mắt sắc bén của ông chủ nhà mình.
Vì vậy, lời ra đến khóe miệng lại phải đổi lại: “Cô trước chạy năm…”
Cái cổ uy lực kia vẫn không tiêu tan…
Thập Nhất chỉ có thể tiếp tục đổi lời nói: “Ba cây số đi!”
Ông chủ, mới vừa rồi rõ ràng là người một mực chắc chắn để cho thuộc hạ trong vòng ba tháng hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà gần đến lúc hắn huấn luyện lại muốn can thiệp vào chuyện này là muốn náo đến dạng nào a.
Mười km đối với bọn họ mà nói chẳng qua là làm nền tảng, hắn đều chưa có nói đến mười km, chỉ nói tám cây số, kết quả vẫn là…
Dựa theo lượng rèn luyện như vậy, trong vòng ba tháng làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ đưa ra được…
Diệp Oản Oản: “Được!”
Diệp Oản Oản nói xong liền chạy ra ngoài, Thập Nhất cũng đi theo lên xe, chậm rãi đi theo bên người Diệp Oản Oản.
Hắn nhất định phải theo dõi từ đầu tới cuối, bất quá không có biện pháp… Chân của hắn bị đánh gãy, chỉ có thể lấy một chiếc xe như xe ngắm cảnh qua rồi cho người lái xe đuổi theo cô mà thôi.
Xung quanh của Cẩm Viên toàn cảnh thanh thanh, dùng để chạy bộ là thích hợp nhất.
Chỗ ngồi của tài xế, tiểu hộ vệ đang lái xe không nhịn được mở miệng: “Khụ, đội trưởng, ba cây số có phải là quá ít không a.”
Thần sắc của Thập Nhất đầy vẻ bất đắc dĩ: “Cậu không nhìn ra chủ nhân không nỡ làm Diệp tiểu thư mệt mỏi sao? Vì vậy tôi nào dám để cho Oản Oản tiểu thư chạy nhiều cơ chứ!”
Đối với lý do này, tiểu hộ vệ tỏ vẻ không nói gì ngưng nghẹn…
Không nỡ … Đùa sao….
Lấy giá trị vũ lực của vị này ba cây số không phải là một dạng chơi đùa sao? Có cái gì mà không nỡ chứ?
Kết quả…
Bên này ước chừng mới vừa chạy không tới một km, Diệp Oản Oản cũng đã bắt đầu chạy hết nổi rồi…
Mặc dù trước lời thề son sắt nhất định phải rèn luyện tốt chương trình huấn luyện viên đưa ra, nhưng sự thực khi thực hành so với trong tưởng tượng của cô còn khó hơn.
Bởi vì quá lâu không có vận động, mới vừa chạy không bao lâu bước chân giống như là đổ chì, trong lồng ngực giống như bị vỡ vụn, hít thở một chút đều kéo theo phổi đau nhức, còn có bắp thịt cũng càng thêm đau xót, cả người đều khó chịu dị thường.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trong sân, thời điểm Diệp Oản Oản chạy bộ sẽ đi ngang qua.
Diệp Oản Oản còn có thể cắn răng tiếp tục chạy, nhưng khi đi ngang qua sân nhỏ, thời điểm nhìn thấy Tư Dạ Hàn, vô hình trong nháy mắt trở nên mềm yếu, đáng thương mà hướng về phía anh nhìn lại: “Bảo Bảo, người ta có thể giảm lượng huấn luyện ít đi một chút hay không? Em chạy hết nổi rồi, thật khó chịu…”
Tư Dạ Hàn nhìn lấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong nháy mắt đứng lên đi tới hỏi: “Chỗ nào?”
“Ngực, bắp chân, mắt cá chân cũng đau…” Giọng nói của Diệp Oản Oản càng thêm ủy khuất.
Một bên Thập Nhất đang xuống xe giải thích: “Cửu gia, đây là do lâu dài không rèn luyện nên là tình huống bình thường a, không cần…”
Tư Dạ Hàn giống như không nghe thấy: “Hôm nay tới đây thôi.”
Thập Nhất: “…”
Ông chủ! Cái kế hoạch huấn luyện này đã quá khó khăn rồi a! Cầu ngài đừng tiếp tục cho thuộc hạ chồng chất áp lực nữa!