Edit: Hồng Vân

Beta: Quỳnh

………….

Tư gia, phòng họp Ám Vệ.

Lưu Ảnh một thân trang phục màu đen, mặt mũi lãnh túc mà ngồi ở vị trí chủ tịch.

Phòng họp bốn phía, ngồi hơn mười người, đều là những đội trưởng Ám Vệ được tuyển chọn của Tư gia.

“Đội trưởng Lưu Ảnh, thi đấu năm nay không còn mấy ngày liền bắt đầu, ngài nhất định phải hung hăng giáo huấn cái tên tiểu tử Thập Nhất không biết trời cao đất rộng kia!” Một người thân hình cường tráng nào đó nói với đội trưởng Ám Vệ nói.

“A…”

Lưu Ảnh điều chỉnh một tư thế thoải mái, híp mắt nói: “Lão Tam, gọi ta Lưu Ảnh là được, bây giờ tổng đội trưởng Ám Vệ là Thập Nhất.”

“Đội trưởng, sao ngài lại nói như vậy, Thập Nhất 1 cái ghế đội trưởng của phân đội nhỏ cũng không ngồi được, chỉ bằng hắn, mà cũng vọng tưởng cùng ngài tranh đoạt chức vị tổng đội trưởng” được gọi là lão Tam Ám Tam phân đội trưởng, lạnh rên một tiếng nói.

Bên cạnh có người mở miệng nói, “Tôi nghe nói, gần đây Thập Nhất liều mạng huấn luyện, rất ít lộ diện, có phải là vì chuẩn bị cho lần thi đấu tranh đoạt này.”

Một người khác nghe vậy nhất thời cười lạnh một tiếng, “Vô luận hắn có huấn luyện bao nhiêu gian khổ, ở trong mắt đội trưởng Lưu Ảnh, thủy chung là một con trùng thúi, có thể làm nên sóng gió gì? ”

“Đúng rồi… Nói cho các người biết một tin tức.” Ám Tam phân đội trưởng cười nói: “Có tin tức nói, Thập Nhất bái Diệp Oản Oản làm sư phụ, để Diệp Oản Oản dạy hắn kỹ xảo võ học, các cậu có sợ hay không a? ” (ngồi đấy mà khinh thường người ta hừ hừ -_-)

Theo lão Tam vừa dứt lời, bên trong phòng họp nhất thời vang lên một trận tiếng cười.

“Thập Nhất chính là một tên ngu xuẩn mà thôi, nếu như không phải đổi trưởng Lưu Ảnh nể mặt ông chủ, Diệp Oản Oản đã sớm bị đội trưởng một quyền đấm chết, làm gì đến phiên cô ta oai phong lẫm liệt ở phòng rượu ”

Nói tới sự kiện ở quầy rượu ngày đó, trong mắt Lưu Ảnh hiện ra một tia sương mù.

Người phụ nữ kia, bất quá chỉ là khí lực lớn mà thôi, thế tục lại bình thường, hắn không cách nào hiểu được, ông chủ luôn luôn anh minh thần vũ, như thế nào bị một bình hoa khiến cho thần trí bị mê hoặc!

Loại phụ nữ này, làm sao có thể đánh đồng với tiểu thư Tần Nhược Hi được!

“Đội trưởng Lưu Ảnh, có khi nào là Thập Nhất muốn nịnh hót Diệp Oản Oản, để cho Diệp Oản Oản thổi gió bên gối ông chủ đi… Đến lúc đó, nếu như ông chủ mềm lòng… Thật để cho Thập Nhất…” Một Ám Vệ phân đội trưởng nào đó chân mày hơi hơi nhíu lên.

Bọn họ đường đường là Ám Vệ Tư gia, há có thể để cho một người phụ nữ làm cho đảo loạn!

“A…” khóe miệng Lưu Ảnh hơi hơi dương lên, tia lạnh giá vòng quanh nụ cười, trong mắt hàn quang kinh người: “Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là một đồ chơi của ông chủ mà thôi, bên cạnh ông chủ có Nhược Hi tiểu thư cũng đã đủ, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là ánh sáng đom đóm, há có thể cùng ánh trăng tranh nhau phát sáng.”

Hắn không tin ông chủ thật sẽ vì một người phụ nữ như vậy, quấy nhiễu tranh đoạt tổng đội trưởng Ám Vệ lần này.

“Cũng đúng, Thập Nhất kia bái Diệp Oản Oản làm sư phụ, đoán chừng là coi Diệp Oản Oản thành rơm rạ cứu mạng, còn thật sự cho rằng Diệp Oản Oản là thiên tài võ học, nghĩ từ trên người cô ta học một chút gì đó, cùng đội trưởng tranh tài.” Ám Tam phân đội trưởng cười một tiếng nói.

Lưu Ảnh cười lạnh, Thập Nhất cũng tốt, Diệp Oản Oản cũng được, hắn chưa bao giờ từng để ở trong mắt.

Ông chủ bởi vì một người phụ nữ, gần như bị mê hoặc tâm trí, Diệp Oản Oản kia, có tài đức gì có thể tiến vào cửa chính Tư gia, trở thành chủ mẫu đương thời của Tư gia.

“Người ta tương lai thì không biết sao, nhưng hiện tại cũng xem như chủ mẫu Tư gia, chúng ta a, vẫn cẩn thận thì tốt hơn.” Một đội trưởng Ám Vệ nào đó nói.

Lưu Ảnh điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt quét qua mọi người ở đây: “Chủ mẫu đương thời tương lại của Tư gia, chỉ có thể là Tần Nhược Hi tiểu thư.”

“Đội trưởng Lưu Ảnh nói đúng lắm, Diệp Oản Oản kia là vật gì, sao có thể đánh đồng cùng với Tần Nhược Hi tiểu thư.”

“Nhược Hi tiểu thư, vô luận gia thế bối cảnh, hay là năng lực bản thân, tuyệt không phải loại phụ nữ như Diệp Oản Oản có thể so sánh.”