Edit: Như Ý

————————

Tư Dạ Hàn tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy, trên gương mặt lạnh giá tràn đầy vẻ sợ hãi cùng hoảng hốt. Vào giờ phút này, ánh mắt của Tư Dạ Hàn khiến cô không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc từ lâu, trong lồng ngực một trận không chịu khống chế lòng rung động.

Trước khi đại não kịp phản ứng, lời đã ra khỏi miệng, “Em đã đáp ứng chăm sóc anh tốt lên, thì nhất định sẽ làm được! Không phải nói muốn che chở em một đời chu toàn sao? Em muốn anh tự mình che chở em, chứ không phải là dùng những vật chết lạnh băng này.” Diệp Oản Oản nói đến đây, ánh mắt hơi do dự chợt trở nên kiên định…

Cô thừa nhận, kiếp trước đã không thể thoát khỏi anh, nhưng nếu như đã được sống lại một lần nữa, cô sẽ cố gắng bỏ qua hết thảy, lần nữa đối tốt với người bên cạnh, nếu không sống lại đời này còn ý nghĩa gì nữa?

Em chỉ cần anh…Em chỉ muốn anh sống khỏe mạnh… Lời nói của cô khiến cho Tư Dạ Hàn đang từ trong ngọn lửa của Địa ngục trở lại nhân gian, trái tim lạnh giá như được ngâm trong dòng nước ấm áp. “Được.” Anh nhìn đôi mắt sáng ngời như vì sao của cô, phảng phất như đã trải qua một đời, biển sâu nơi đáy mắt lại nổi sóng…. Đêm khuya, hai người tựa sát nhau lẳng lặng ngủ.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chiếc điện thoại của Diệp Oản Oản dùng trong công việc đột nhiên vang lên như đòi mạng. Sợ đánh thức Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản cau mày liếc nhìn tên người gọi đến, sau đó vội vàng che lại nhận điện thoại, ho nhẹ một tiếng đè thấp giọng, “A lô? Cung Húc?” Cái tên Cung Húc này hơn nửa đêm gọi điện thoại cho cô làm gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

“Sao lại gọi cho tôi vào lúc này, xảy ra chuyện gì?” Diệp Oản Oản vội vàng hỏi. Đầu bên kia truyền đến âm thanh thanh niên kéo dài: “Diệp ca, người ta thật buồn chán nha…”

Diệp Oản Oản trầm mặc mấy giây, “Chỉ vì cái này?” Nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho cô?

“A… Diệp ca… Anh sao vậy? Tâm tình không tốt sao?” “…” Nửa đêm canh ba bị tiếng chuông hù tỉnh, tâm tình của hắn có thể tốt không? “Diệp ca… Anh có phải đang cùng bạn gái anh… cái đó a… Tôi có phải hay không quấy rầy đến anh rồi?” Cung Húc cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Diệp Oản Oản khóe miệng co quắp một trận, dứt khoát thừa nhận, “Biết rồi còn phí lời?”

“Thật sao thật sao ~” Giọng nói của Cung Húc một trận ai oán, “Nhưng tôi thực sự rất buồn chán mà! Diệp ca anh rốt cuộc lúc nào mới sắp xếp công việc cho tôi a? Tôi cảm thấy có chút trống không tịch mịch…”

Diệp Oản Oản vuốt ve trán, “Sắp xếp cậu học diễn xuất, đã học xong chưa?”

”Vẫn chưa…” Cung Húc một trận chột dạ, ngay sau đó ngữ điệu bình thường mà mở miệng, “Diệp ca a, anh làm người đại diện như vậy là không được a! Anh tính một chút, khoảng thời gian này không chịu cho tôi làm việc, anh tổn thất bao nhiêu tiền? Tôi đều đau lòng thay anh đó”

“Cám ơn.” Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co rút, “Không còn chuyện gì nữa, ngày mai rồi hãy nói.”

“Được rồi được rồi, Diệp ca anh tiếp tục, tôi không quấy rầy anh nữa… Vậy anh tối mai đừng quên tới nha!” Cung Húc khôn khéo nói, ”Gọi tiền bối Lạc Thần cùng đến đi, có thêm mấy người cũng tốt, hắn cũng quá trạch rồi.”

Lạc Thần quả thật quá trạch, nhưng Cung Húc lại quá phóng đãng… Hai người này nếu có thể trung hòa một chút thì thật tốt! Diệp Oản Oản thở dài, “Được, tôi biết rồi.”

Diệp Oản Oản đang muốn cúp máy, Cung Húc vừa rối rít mở miệng, “Ai, Diệp ca Diệp ca, anh có muốn mang theo bạn gái cùng tới không?”

Diệp Oản Oản: “Không cần…”

Cung Húc: “Tại sao?”

Diệp Oản Oản: “Cô ấy phỏng chừng không có thời gian.”

Sợ hù đến các người. ~.~