Edit: Nhung.

________________

Nghe vậy, Nhất Chi Hoa vẻ mặt đưa đám: “Đội trưởng, anh cũng quá thiên vị đi… Phong Huyền Diệc hiện tại lăn lộn vào Tư gia làm Ám Vệ, cả ngày ăn no chờ chết, an nhàn vô cùng, người cũng không đi tìm, anh muốn giết, trước hết giết chết hắn đi…”

“Đúng, trước giết chết cà lăm đi!” Người ngoại quốc lúc trước dời gạch cũng mở miệng đồng ý.

“Đừng có nói nhảm.” Nhiếp Vô Danh cười lạnh: “Phong Huyền Diệc mỗi tháng kiếm được nhiều tiền nhất, nếu không các cậu đã sớm chết đói.”

“Hắn được đãi ngộ thật tốt.. Không được, tôi cũng đi xin làm Ám Vệ xem thế nào… Tôi bảo đảm công trạng so cà lăm còn cao hơn.” Tà mị đạo sĩ suy nghĩ một chút, đề nghị.

Nhiếp Vô Danh liếc tà mị đạo sĩ một cái: “Dư thừa tinh lực thì cứ đi tìm Vô Ưu.”

“Đội trưởng, anh cũng đừng có gấp, Vô Ưu thực lực không tầm thường, có thể có nguy hiểm gì chứ?” Tà mị đạo sĩ cười nói.

Mặc dù bọn họ chưa từng thấy Nhiếp Vô Ưu, nhưng Nhiếp Vô Ưu danh tiếng bên ngoài đã vang xa.

“Dù sao… Mất tích đã bốn năm rồi…” Nhiếp Vô Danh chân mày nhíu chặt.

“Nếu vậy, cũng chỉ có ba khả năng.” Tà mị đạo sĩ nghiêm nghị mở miệng nói: “Khả năng thứ nhất, Nhiếp Vô Ưu bởi vì ngoài ý muốn mà mất trí nhớ, cho nên năm năm qua chưa bao giờ liên lạc về nhà. Khả năng thứ hai, Nhiếp Vô Ưu đã cùng người đàn ông không rõ danh tính kia chạy trốn. Khả năng thứ ba, sau khi mất trí Nhiếp Vô Ưu đã cùng người đàn ông kia chạy rồi.” Tà mị đạo sĩ mở miệng.

Nhiếp Vô Danh: “…”

Nhiếp Vô Danh nhéo nhéo mi tâm, em gái hắn Nhiếp Vô Ưu, năm đó thật sự có đàn ông ở bên ngoài.

Hắn đã từng lấy được tin tức, năm năm trước, Nhiếp Vô Ưu cùng một người đàn ông nước Z đã từng yêu nhau.

Nhìn vẻ mặt của Nhiếp Vô Danh, Nhất Chi Hoa sững sờ: “Thật sự có sao, không phải anh nói cô ấy có một vị hôn phu ở Châu Âu sao?”

“Vị hôn phu của cô ấy hình như là Hoàng Giả Kỷ Tu Nhiễm, người Châu Âu bên kia gọi là Kỷ Hoàng.” Tà mị đạo sĩ trầm tư chốc lát nói.

Không lâu sau, sủi cảo cùng rượu và thức ăn được bưng lên. Băng sơn mỹ nam cõng ván quan tài sau lưng sau khi xác định không có độc, mới bắt đầu động đũa.

Nhiếp Vô Danh vừa ăn sủi cảo, vừa lên tiếng nói: “Tính cách của em gái tôi cũng rất giống tôi, quy củ thế tục gì cũng đều là chó má, vị hôn phu là trong nhà đặt ra, làm sao có thể ép buộc được nó, nha đầu kia năm năm trước còn cùng người đàn ông nước Hoa kia, sinh ra đứa bé …”

Nhất Chi Hoa trố mắt nghẹn họng, có vị hôn phu… Còn có con cùng người đàn ông không rõ danh tính … thật là so với hắn còn …

“Cái đó … người đàn ông kia là ai?” Ngoại quốc dời gạch hỏi.

“Không biết, chưa từng thấy qua, nhưng mà xem bộ dáng của cháu ngoại tôi, dáng dấp hẳn là rất đẹp trai. Người đàn ông kia cũng không biết thân phận của Vô Ưu, lại không biết em gái tôi sinh con cho hắn, chính mình làm ba ba đều hoàn toàn không biết, tôi nếu như tìm được hắn, tôi liền giết chết hắn!” Nhiếp Vô Danh nói.

“Đội trưởng, đừng như vậy mà, Vô Ưu cùng người đàn ông kia ở chung cũng tốt vô cùng, như vậy sẽ không còn ai cướp Kỷ Hoàng với tôi. Người đàn ông đó có đẹp trai đến thế nào khẳng định cũng không đẹp bằng Kỷ Hoàng nha nha ….” Nhất Chi Hoa ánh mắt sáng lên, vẻ mặt hoa si.

“Tên biến thái.” Tà mị đạo sĩ khinh thường nhìn, chợt nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: “Đội trưởng, em gái anh rốt cuộc có gì đặc biệt?”

“Tôi hồi thiếu niên đã rời nhà đi rồi, gần như không gặp em gái được mấy lần, chỉ nhớ rõ bộ dạng nó năm mười bảy tuổi rất đẹp.” Nhiếp Vô Danh nói.

“Có đẹp được bằng tôi không!” Nhất Chi Hoa không phục.

Nhưng mà, Nhất Chi Hoa giờ phút này đã hoàn toàn bị bơ đẹp.

“Đúng rồi, tôi nhớ được trước ngực Vô Ưu, có một cái bớt rất đặc biệt!” Nhiếp Vô Danh bổ sung.