Editor: Hyna Nguyễn

Diệp Oản Oản mặc một bộ đồ ở nhà, ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, trong tay cầm một xấp tài liệu, nhiệt độ ấm áp trên mặt trong nháy mắt xua tan cái lạnh giá vạn dặm cùng sát phạt kia.

Giống như trong đêm tối lạnh lẽo theo bản năng đi đến chỗ có nhiệt độ ấm áp, Tư Dạ Hàn nghiêng người đi qua, tựa hồ là muốn ôm cô một chút.

Bất quá, hắn lại lập tức đứng dậy nói: “Anh đi tắm đã.”

Đại khái là hắn sợ khí lạnh cùng huyết tinh trên người mình quấy rối đến cô đi.

Nhưng trong nháy mắt khi Tư Dạ Hàn đứng dậy, thân thể cũng đã bị một vòng tay ấm áp ôm lại.

Tư Dạ Hàn đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó nhẹ nhàng đem cô ôm trở về: “Làm sao trễ như vậy mà em còn chưa ngủ?”

Diệp Oản Oản than thở: “Chắc là bị anh lây bệnh a…”

Tư Dạ Hàn không ở bên cạnh cô lại có thể bị mất ngủ.

Tư Dạ Hàn dường như không có thể lý giải được lời cô nói, ánh mắt hướng về phía cô nhìn rồi hỏi lại: “Em nói vậy là có ý gì?”

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, đáy mắt lộ ra tia giảo hoạt: ” Ý trên mặt chữ, chính mình đoán a!”

Mỗi lần đều là anh nói vòng vo như đi đường núi, bây giờ cô để cho anh cũng nếm thử một chút mùi vị đốt não này đi! 

Tư Dạ Hàn nghe vậy hơi suy nghĩ một chút, ngay sau đó ánh mắt nhỏ sâu mà nhìn chằm chằm cô, mở miệng đáp: “Anh không ở đây, em không ngủ được?”

Diệp Oản Oản nhất thời có chút kinh ngạc: “Lợi hại rồi…”

Lại có thể đoán trúng!

Tư Dạ Hàn một bộ ngữ khí đương nhiên nói: “Chỉ là suy đoán bình thường thôi, không phải là bị anh lây bệnh cho đó chứ?”

Nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản tỏ vẻ anh đã nói đúng nên không muốn đề cập đến chuyện đó nữa.

“Đúng rồi, Hứa Dịch đâu? Không có cùng anh đồng thời trở về sao?” Diệp Oản Oản hướng về phía sau lưng của Tư Dạ Hàn nhìn một cái.

Tư Dạ Hàn: “Còn có chút chuyện cần xử lý nên chưa về được.”

“Ồ nha…” Diệp Oản Oản gật đầu, khó trách không có trả lời tin nhắn của cô nha.

Diệp Oản Oản không có hỏi nhiều chuyện Tư Dạ Hàn đi đến Thâm thành, nhìn anh một thân toàn mùi máu tanh liền có thể đoán được đại khái mọi chuyện rồi.

“Tốt rồi, nhanh đi tắm đi, trên người lạnh như vậy, đừng bị cảm, vừa vặn em có mua cho anh quần áo, tắm xong đi thử một chút đi.” Diệp Oản Oản có chút hưng phấn thúc giục nói.

Tư Dạ Hàn: “Được.”

Phòng ngủ trên lầu.

Tư Dạ Hàn sau khi tắm xong, Diệp Oản Oản lập tức đem bộ âu phục mà cô hôm nay mới mua lấy ra cho Tư Dạ Hàn thử một chút.

Chờ Tư Dạ Hàn thay xong, sau đó, Diệp Oản Oản gật đầu liên tục: “Quả nhiên, em đã nói rồi, bạn trai em mặc cái gì đều dễ nhìn! Anh trai lại còn không tin!”

“Anh trai em sao?” Sắc mặt của Tư Dạ Hàn thoáng qua một tia khác thường không thể nhận ra.

“Đúng vậy, hôm nay anh ấy tới bên em phỏng vấn làm thợ trang điểm, biết Diệp Bạch chính là em gái mình thì… anh không thấy biểu tình kia của anh ấy như thế nào đâu…!” Diệp Oản Oản cười nói với Tư Dạ Hàn chuyện xảy ra hôm nay.

“Thời điểm cùng anh ấy đi mua quần áo, em thấy được một bộ này, cảm thấy anh mặc khẳng định đẹp mắt, liền mua a! Thích không?”

“Ừm.” Ánh mắt của Tư Dạ Hàn xéo qua rơi vào kịch bản đang để trên giường, tiện tay cầm lên hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cái này a, trước kia không phải là đề cập với anh rồi sao? Em chuẩn bị quay một bộ phim mới, đây là kịch bản. Không bột đố gột nên hồ, trước khi quay, em đương nhiên cần phải kéo được sự đầu tư đã!” Diệp Oản Oản buông tay nói.

Gần đây cô đi tìm rất nhiều loại kịch bản a.

Kiếp trước cô xem qua không ít phim truyền hình cùng điện ảnh kinh điển, dựa vào trí nhớ của cô, hoàn toàn có thể mang kinh điển mà tương lai có khả năng nổi tiếng kia trước thời hạn quay phim lại.

Làm như vậy khó tránh khỏi sẽ cướp lấy cơ duyên của người khác, thay đổi quá nhiều chuyện, dùng loại phương thức này đạt được lợi ích, cũng không phải là chuyện cô mong muốn.

Bất quá, có một bộ kịch bản tương đối đặc thù.

Kiếp trước, tập đoàn Diệp thị cùng giải trí Hoàng Thiên quay một bộ phim thanh xuân thần tượng nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc.