Editor: Hyna Nguyễn
——————————————–
Tư Dạ Hàn ngơ ngác nhìn vật nằm trên đất, nhìn lấy cái kia Laptop (bút kí), nhìn lấy nội dung mà nữ hài nhất bút nhất hoạ nghiêm túc ghi chép, trong lồng ngực giống như bị người nhào nặn nhét vào một cái bã vụn. Đem đồ vật trên mặt đất từng cái cẩn thận thu cất tốt, nam nhân đứng lên, cứng đờ hướng phía nữ hài đi tới. Giờ phút này nữ hài ôm lấy đầu gối, chôn thật sâu lấy đầu, tư thái phòng bị mà bài xích, giống như đem chính mình phong tỏa ở trong một cái thế giới nho nhỏ. Cái cần cổ cong cong, có thể thấy nhìn thấy rõ ràng vết tích tím bầm giật mình, cặp mắt nam nhân đau nhói.
Tư Dạ Hàn đưa tay ra, dường như muốn phải đụng bả vai của nữ hài. Nhưng mà, anh chẳng qua chỉ là hơi đến gần một chút, thân thể của cô bé liền nhất thời run càng thêm lợi hại. Nam nhân nhỏ bé môi căng thẳng, tay đưa ra cứng đờ lơ lửng giữa trời, một hồi lâu sau, đúng là vẫn còn chưa thu tay về, chậm rãi lui về sau một bước, ánh mắt không hề chớp mắt mà rơi vào trên người cô gái, trong đầu từng hình ảnh thoáng qua. Cô nói với anh, cô đã nghĩ thông suốt, cô hy vọng có thể thử với anh lui tới bình thường, cô nói, phải cố gắng lớn lên. Cô nguyện ý đi gặp bà nội, cô cố ý ăn mặc rất ngoan ngoãn, coo nghiêm túc cẩn thận chọn lễ vật, cô dụ được lão nhân gia cao hứng như vậy.
Cô biết anh bị chứng mất ngủ, đại khái lại từ bà nội nghe được một chút, liền cố ý đi bệnh viện tìm chuyên gia, tìm có lão thầy thuốc kinh nghiệm biết bệnh tình của hắn, ghi chép, mua thuốc.
Cô là thật muốn thử đi tìm hiểu anh, tiếp nhận anh. Nhưng cuối cùng, cô lại nhận được cái gì. Là anh không giải thích được giận dữ của mình, không có chút lý do nào mắng cô, không phân tốt xấu tổn thương cô. Cô sợ nh, chán ghét anh. Làm sao có thể không sợ? Làm sao có thể không căm ghét? Ngay cả chính anh đều chán ghét chính mình. Ánh mắt của nam nhân một mảnh đen nhánh, trên người lãnh ý càng ngày càng kinh người, toàn bộ không gian đều tràn đầy áp bức làm người ta hít thở không thông chèn ép. Co rúc ở trên giường cô liền phát giác xung quanh khí tức đáng sợ, toàn thân run rẩy chôn ở giữa gối đầu nhỏ, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía hắn trong con ngươi kinh hoàng cùng luống cuống, vẻ mặt hốt hoảng mà lầm bầm, “Đối với anh có lỗi với.. Có lỗi với.. Em sai lầm rồi em biết sai lầm rồi em biết sai lầm rồi “
Nhìn thấy vẻ mặt cô kinh hoàng hoảng hốt, nghe cô nhận sai, trái tim Tư Dạ Hàn giống như bị một cái thiết trảo to lớn bóp thật chặt lại, máu me đầm đìa đau đớn. Nam nhân siết chặt hai quả đấm, lần nữa hướng phía cô đi tới, ở trong con mắt cô kinh hoàng đến cực hạn, cực kỳ cẩn thận và chầm chậm mà đem cô ôm vào trong ngực, âm thanh mất tiếng mà mở miệng, “Oản Oản em không có sai sai là anh, anh nên nhận lỗi với em.. cũng là anh hiểu lầm em, anh cho là em lừa gạt anh, nghĩ đến em là muốn đi tìm Cố Việt Trạch “
Cô rốt cuộc giống như tỉnh hồn lại, kịch liệt mà vội vàng lắc đầu, âm thanh đứt quảng bể tan tành không thành tiếng, “Em không có, em không có, em là đi tìm bác sĩ hỏi về vấn đề không ngủ được của anh”.
Tư Dạ Hàn ôm lấy cô giơ lên hai cánh tay chợt nắm chặt, “Là anh sai, anh biết rồi, biết em là vì anh”
Tiếng nói của nam nhân rơi xuống trong nháy mắt, nhẫn nại của cô trong nháy mắt đã lâu, nước mắt giọt lớn giọt lớn mà lăn xuống, mang theo nhiệt độ nóng người, thấm ướt tại ngực anh.
“Em không có không có lừa anh” cô nghẹn ngào nói, khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc ủy khuất cùng thương tâm làm cho lòng người như đao vặn.
“Có lỗi với..”