Edit: Như Ý

Beta: Gemini

————————

Quên đi, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, tình huống cụ thể như thế nào cứ đợi kết quả ngày mai sẽ biết… …

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn rời giường, sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng đi làm.

Hiện tại vì thân thể đã ổn định không ít, nên Tư Dạ Hàn có thể đến công ty, Diệp Oản Oản tuy rằng không yên tâm lắm, nhưng với tình hình hiện tại của Tư Gia, nếu như Tư Dạ Hàn thật sự không xuất hiện trước mặt người khác, sẽ khiến cho khủng hoảng ngày càng nghiêm trọng, cho nên vẫn phải xuất hiện theo định kỳ, chỉ cần không quá mức hao phí tâm tư là được rồi.

Trong khoảng thời gian này cô cũng đi theo Tư Dạ Hàn học được không ít, chỉ là chưa bao giờ bắt tay làm thử, cũng không muốn tự tiện nhúng tay vào công việc của công ty… …

”Đẹp lắm!” Diệp Oản Oản chọn cho Tư Dạ Hàn một cái cà vạt màu đỏ đậm, mới vừa thắt xong, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

“A…… Từ từ……” Diệp Oản Oản nói, đột nhiên vươn hai tay, tháo cái cà vạt vừa mới thắt xong, lại đem cổ áo kéo ra.

Tư Dạ Hàn rũ mắt, nhìn cô với ánh hoài nghi. Tuy là Diệp Oản Oản có mang giày cao thì cũng chỉ cao có một mét bảy mấy, đứng trước mặt Tư Dạ Hàn vẫn thấp hơn một cái đầu, “Thấp một chút.”

Mặc dù Tư Dạ Hàn không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo, cúi người xuống.

Ánh mắt Diệp Oản Oản dừng ở chỗ cổ áo mới mở ra của Tư Dạ Hàn, sau đó vươn hai tay ôm lấy bả vai, đôi môi mềm mại hướng lên… …

Tư Dạ Hàn chưa kịp phản ứng, chỗ xương quai xanh trở nên đau rát, ngoại trừ đau đớn, thần kinh như tê dại. Ánh mắt Tư Dạ Hàn nheo lại cực kỳ nguy hiểm, nhìn chỗ xương quai xanh bị cô đột nhiên cắn một cái… …chỗ bị cô cắn để lại một ấn ký nhỏ màu hồng phấn ái muội… …

Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua cửa, sau đó như một tiểu hồ ly giảo hoạt cười tủm tỉm nhìn chằm chằm “Kiệt tác” của mình, cảm thấy hài lòng mở miệng, “Được rồi! Hoàn mỹ! Hiện tại có thể đi rồi!”

Diệp Oản Oản nói xong lúc này mới đi tới cửa. “Cạch” mở cửa ra, giây tiếp theo,“Bịch” một bóng dáng nhanh như chớp lăn vào… 

Vẻ mặt Cung Húc xấu hổ, bò dậy vỗ vỗ bụi trên người, giả vờ bình tĩnh chào hỏi, “Ha…… A…… Ha ha…… Diệp ca…… Chào…… Chào anh!”

Hai tay Diệp Oản Oản khoanh trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn người nào đó mới sáng sớm đã lén lén lút lút ở trước cửa nhà cô, trầm tĩnh đáp lại một câu, “Chào ~”

Cung Húc gãi đầu, lắp bắp mở miệng, “Ách ha ha…… Hôm nay không phải là cùng đi đoàn phim xem Lạc Thần sao…… Em trực tiếp tới đây chờ anh đi cùng…… Em vừa đến cửa nhà, anh liền mở cửa! Thật trùng hợp, quá trùng hợp……”

Diệp Oản Oản nghe vậy, khóe miệng co rút. Trùng hợp cái rắm, tên này sợ là ngồi xổm ở đây cả đêm đi! Lấy lòng hiếu kỳ đáng sợ của Cung Húc, muốn truy hỏi kỹ càng việc kia, tuyệt đối có thể làm được chuyện này.

Cung Húc vừa nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng quan sát hai người. Tuy rằng đều là đàn ông, nhưng hai người một người lười biếng tùy ý, một người lạnh như băng, quả thực xứng đôi không nói nên lời… …

Chẳng qua là, anh ta rối rắm cả đêm, bất kể như thế nào cũng không tin được anh vợ tương lai của mình lại thích đàn ông! Cho đến khi, ánh mắt anh ta dừng ở chỗ cổ áo Tư Dạ Hàn… …

Một ấn ký màu đỏ như ẩn như hiện phía sau cổ áo, khẳng định tối hôm qua bên trong đã xảy ra chuyện gì đó……

Cung Húc: “……”