Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Gemini

————————————————–

Trong vườn hoa nhỏ.

Vào lúc này Diệp Mộ Phàm quần áo còn chưa kịp đổi, vẻ chột dạ trên mặt hoàn toàn không che giấu nổi, “Ông… Ông chủ…”

Diệp Oản Oản lướt mắt từ trên xuống dưới nhìn anh ta một cái rồi nói: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Diệp Mộ Phàm hết sức thông minh trực tiếp nhận sai: “Oản Oản thật xin lỗi! Anh sai rồi! Mặc dù khi đó tốc độ xe của anh có nhanh một chút, nhưng chủ yếu vẫn là vì đối phương ở phía trước đi ngược chiều! Nên xe bị đụng hỏng rồi…”

“Có nơi nào bị thương hay không?” Chân mày của Diệp Oản Oản nhíu chặt hỏi.

“Chỉ bị trầy da thôi…” Diệp Mộ Phàm yếu ớt mà trả lời.

Diệp Oản Oản: “Anh không có việc gì là được rồi, xe hỏng thì kệ đi.”

“Oản Oản…” Diệp Mộ Phàm vừa nghe em gái không có trách cứ mình, nhất thời nước mắt lưng tròng.

Trước kia Diệp Oản Oản đối với anh ta thật sự là quá nghiêm khắc, làm hại anh ta hiện tại vừa thấy được cô thì không kinh sợ không được.

“Chuyện Hà Tuấn Thành giải quyết thế nào rồi?” Diệp Oản Oản hỏi.

Diệp Mộ Phàm cười nói ngay: “Yên tâm, đã giải quyết xong xuôi rồi! Hắn ta mới vừa rồi còn muốn để anh lấy chứng cớ ra nữa chứ? Ha ha, thật là hài hước!”

Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm hơi sáng lên nhìn em gái trước mắt mình: “Oản Oản, vẫn là em nói đúng, chỉ cần có tiếng nói thì lúc nào muốn đòi lại công bằng cho mình đều được!”

Thật ra thì trước kia anh ta đã có một đoạn thời gian, ngày qua ngày lòng tràn đầy oán giận,  cảm thấy ông trời thật sự rất bất công, hận đời các loại, nhìn công việc tâm huyết của mình bị người khác chiếm đoạt, thế cho nên thiếu chút nữa đánh mất tâm tính của bản thân mình.

Cuối cùng, chính lời nói của Oản Oản đã làm cho anh ta bình tĩnh trở lại, để anh ta đem tinh lực đặt ở trong tác phẩm của mình. 

Diệp Oản Oản nghe vậy, rồi nhìn tinh thần phấn chấn của Diệp Mộ Phàm, sắc mặt cũng nhu hòa không ít: “Giải quyết là được rồi, buổi tối cùng em về nhà ăn cơm đi!”

Diệp Mộ Phàm: “Được rồi!”

……………………………….

Buổi tối, Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm về đến nhà, Lương Uyển Quân làm một bàn đầy thức ăn.

“Thiệu Đình, anh uống ít thôi!”

Diệp Thiệu Đình ý cười đầy mặt nói: “Không có việc gì, hôm nay anh vô cùng cao hứng!”

Mắt thấy Oản Oản càng ngày càng hiểu chuyện, ngay cả Mộ Phàm cũng bắt đầu chững chạc hẳn lên, sự nghiệp có khởi sắc, trong lòng của ông không khỏi thấy vui mừng và yên tâm.

Loại vui mừng yên tâm này, dù có lấy bất kỳ thành tựu nào trước đây mà mình đạt được cũng đều không cách nào so sánh.

“Là ba có lỗi với các con, để cho các con chịu nhiều khổ cực như vậy…” Diệp Thiệu Đình rất rõ ràng, con đường tương lai phía trước của hai đứa con mình sẽ có bao nhiêu gian nan.

Diệp Oản Oản ngọt ngào mở miệng đáp: “Ba, ba đang nói nhăng nọi cuội gì đó, ba là người ba tốt nhất trên thế giới này á!”

Nếu như không phải bởi vì cô, ba của cô làm sao có thể tới bước đường như ngày hôm nay được.

Đối với những người trong vòng danh lợi này thì cốt nhục thân tình không đáng nhắc tới, có bao nhiêu người có thể làm được giống như Diệp Thiệu Đình,  vì con gái của mình không một chút do dự nào buông tha hết thảy chứ.

Diệp Thiệu Đình nhìn con gái mình, mặt đầy vẻ từ ái, nhưng khi nhìn về phía con trai mình, nhất thời lại nghiêm mặt nói: “Tiểu tử thúi, cái khuyết điểm này của con rốt cuộc lúc nào có thể thay đổi hả! Ba đã nói bao nhiêu lần rồi lái xe chậm chậm một chút! Thế mà con lại khăng khăng không nghe! Con xem con một chút đi! Xe đắt tiền như vậy, nói phá hủy là bị hủy liền! Chúng ta phải đền bao nhiêu tiền đây?”

Diệp Mộ Phàm nghe lời phàn nàn của ba mình xong, nhất thời đau khổ không dứt ôm lấy đầu.

Diệp Oản Oản vội mở miệng nói: “Ba, là đối phương mượn rượu đi ngược chiều trước, không phải là lỗi của anh trai, huống chi xe đã bị hư rồi, mua thêm một chiếc nữa là được thôi, dù sao chiếc xe kia cũng có chút cũ, lấy thân phận hiện tại của anh trai cũng nên đổi một chiếc rồi!”

Diệp Thiệu Đình nghe vậy gật đầu đáp: “Ừ, Oản Oản nói cũng có đạo lý.”

Diệp Mộ Phàm: “…”

Diệp Mộ Phàm thật là lệ rơi đầy mặt: “Ba, ba quá thiên vị đi, con đã nói đi nói lại hơn một trăm lần rồi nhưng cũng đều vô dụng, Oản Oản chỉ mới nói một chút ba liền nói đúng đúng đúng không dứt rồi…”