Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

“Đúng… Thật xin lỗi! Có phải là gây thêm phiền toái cho anh hay không?” Thẩm Mạn Châu một mặt xin lỗi nói.

“Không có việc gì, tôi sẽ tự mình giải thích.” Diệp Oản Oản đưa một tờ khăn giấy tới.

Một lát sau.

Thẩm Mạn Châu từ bên trong đi ra.

Cung Húc đã sớm trông mòn con mắt, vừa nhìn thấy người đi ra, nhất thời giống như đánh cướp, tay đem người kéo đến góc tối không người bên trong hỏi: “Ôi chao không nhìn ra được a Thẩm Mạn Châu, cô thích Diệp ca sao?”

Thẩm Mạn Châu bị cự tuyệt, tâm tình thật sự không tốt, trừng mắt liếc anh ta một cái đáp lại: “Không được sao?”

“Được được được dĩ nhiên là được! Diệp ca của tôi đẹp trai như vậy, đến cả tôi cũng động tâm, cô thích anh ấy cũng không phải là chuyện rất bình thường sao! Tiến triển như thế nào rồi hả?” Cung Húc gấp gáp dò hỏi. 

Thẩm Mạn Châu vẻ mặt đưa đám, chỉ cần nhìn biểu tình liền biết mọi chuyện không có tiến triển thuận lợi liền nói: “Diệp tổng giám hoàn toàn chính là người không gần nữ sắc…”

Cung Húc: “…”

Nghe Thẩm Mạn Châu ai oán than phiền, Cung Húc tỏ vẻ: Đó là đương nhiên, người ta thích đàn ông á, cô gái ngốc ạ!

Con ngươi của Cung Húc nhanh như chớp chuyển động, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên lộ ra một nụ cười đễu.

Hừ hừ, hiện tượng tốt a!

Hiện tại số lượng con gái thích Diệp ca càng ngày càng nhiều… Không làm được có thể đem Diệp ca kéo trở về đây?

Anh ta thực sự rất không thích… Cái người đàn ông khí thế âm trầm đó…

Cùng Diệp ca không có chút nào xứng đôi mà!

Nghĩ tới đây, Cung Húc nhìn Thẩm Mạn Châu, lời nói ý vị sâu xa mở miệng: “Mạn Châu à, cô đã nghĩ cách làm sao để theo đuổi và nắm Diệp ca trong tay mình chưa?”

Tinh thần mặt mày của Thẩm Mạn Châu đang sa sút nhất thời nhìn sang anh ta hỏi lại: “Chẳng lẽ anh biết sao?”

Cung Húc vỗ ngực, một mặt kiêu ngạo: “Đó là điều đương nhiên, tôi chính là nghệ sĩ dưới tay được sủng ái nhất của Diệp ca, tất nhiên hiểu rõ sở thích của anh ấy nhất rồi!”

Lạc Thần: “…”

Cung Húc trợn mắt nhìn Lạc Thần: “Làm gì? Cậu có ý kiến gì sao?!”

Vẻ mặt cho dù có ý kiến cũng không thèm phản bác.

Lạc Thần nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, không có phản ứng đến anh ta, chỉ bất quá, cũng không tự chủ nhìn Cung Húc, muốn biết câu trả lời kia…

Sở thích của Diệp ca sao? Cậu ta quả thật không biết…

“Diệp ca rốt cuộc thích gì kiểu con gái gì, anh nói mau đi!” Thẩm Mạn Châu thúc giục.

Cung Húc nhìn cô ta, chậm rãi mở miệng: “Cô nói cho tôi biết trước, trước kia cô dùng cách nào để theo đuổi Diệp ca?”

Mặt của Thẩm Mạn Châu nhất thời đỏ lên: “Tôi… Tôi để cho Felix giúp tôi đưa số di động của tôi cho anh ấy…”

Cung Húc hỏi tiếp: “Sau đó, còn gì nữa không?”

Thẩm Mạn Châu đáp: “Sau đó tôi vẫn luôn chờ điện thoại, kết quả chờ đến sáng hôm nay cũng không đợi được nữa, tôi liền đến tìm Diệp tổng giám…”

Cung Húc vẫn đang chờ nghe tin tức bái quái, nhưng nghe đến đó một mặt đầy thất vọng: “Không còn? Chỉ có như vậy thôi sao?”

Thẩm Mạn Châu giậm chân nói: “Đúng vậy! Anh còn muốn như thế nào nữa chứ! Tôi để cho Felix giúp tôi làm trung gian, điều này đã lấy hết tất cả dũng khí của tôi rồi đó có được hay không hả?”

Cung Húc than thở, không ngừng lắc đầu khoát tay: “Hazz, không được không được, cái này hoàn toàn không được a! Cô có biết Diệp ca thích kiểu con gái gì sao?”

“Nói nhảm! Chính là không biết mới hỏi anh mà! Anh rốt cuộc có nói hay không? Đừng thừa nước đục thả câu nữa!” Thẩm Mạn Châu tức giận mở miệng.

“Lại đây, tôi cho cô biết!” Cung Húc ngoắc ngoắc ngón tay.

Thẩm Mạn Châu lập tức tiến tới.

Cung Húc kéo dài âm thanh, thần thần bí bí mà mở miệng: “Tôi cho cô biết, Diệp ca á, thích lãng mạn nha, càng lãng mạn càng tốt, càng cởi mở càng tốt, càng chủ động càng tốt!”

Thẩm Mạn Châu: “…”

Giống như lơ đãng không để tâm nhưng Lạc Thần cũng đang vểnh tai lên nghe lén: “…”

Thẩm Mạn Châu sửng sốt một chút, mặt đầy chần chờ hỏi lại: “Anh … Chắc chắn chứ? Nhìn bộ dạng của Diệp tổng giám, hẳn là thích kiểu người ngọt ngào đáng yêu đơn thuần tự nhiên chứ?”

[Phía sau còn nữa, ta muốn tốn thời gian sửa đổi sửa sang một chút lại phát lên ~ cảm giác thân thể bị móc sạch… Không xác định tổng cộng có thể càng nhiều hơn ít, ta làm hết sức hắc]