Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Gemini

————————————————–

“Đúng vậy chúng ta vẫn nên tập trung vào chuyện chính sự đi đã, ông chủ Diệp, lần này chúng tôi cần phải diễn vai gì, vẫn là vai quần chúng à… Có thể cho nhân vật tốt một chút hay không, tôi cho là, tôi có thể trở thành nhân vật có võ thuật, dĩ nhiên, nếu như là vai diễn như vậy, vậy càng được, tôi rất thích hợp với vai diễn nữ hiệp, nữ ma đầu, nữ đạo tặc, nữ tướng quân các loại!” Nhất Chi Hoa mặc bộ đồ màu hồng, xinh đẹp hơn con gái, vội vàng tiến lên trước đưa ra ý kiến của mình.

“Tôi cũng có thể!” Người ngoại quốc dời gạch giơ tay lên nói.

Diệp Oản Oản nhìn nhóm người kỳ lạ này, hoàn toàn là cạn lời không thể nào nói được lời nào nữa.

Không thể không nói, bộ dáng của tiểu đạo sĩ cùng Nhất Chi Hoa quả thực không tầm thường, nếu như trải qua mài giũa… Tuyệt đối có thể trở thành diễn viên trẻ có thực lực cao trong giới mất, dù sao căn cơ của mấy người này cũng khá tốt.

Diệp Oản Oản nhìn qua một vòng, người trong nhóm này có tư chất tốt nhất chắc là băng sơn mỹ nam thích giả chết, ngoài ra còn có Nhiếp Vô Danh… Chỉ là băng sơn mỹ nam này, nếu để cho anh ta diễn vai là một cỗ thi thể thì tám chín phần có thể cầm được giải ảnh đế, nếu diễn vai khác thì…., chỉ cần nghĩ thôi cũng không thể nào nghĩ đến được rồi, cái kia hay là thôi đi.

Cô chưa từng thấy người nào lười như anh ta dù cô đã trải qua cả hai kiếp rồi…

Mà Nhiếp Vô Danh lại thuộc về người có hình tượng cực kỳ sáng chói như ánh mặt trời, giá trị nhan sắc cũng rất cao, nếu như anh ta mở miệng nói chuyện, khí chất hoàn toàn có thể trong nháy mắt giết tất cả những người đang có mặt trước mặt anh ta. 

Nghĩ tới những thứ này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm mấy người Nhiếp Vô Danh, ánh mắt cô chợt thay đổi, tại sao lúc trước cô lại không có phát hiện ra điều này được cơ chứ?!

Mấy người này thật sự là báu vật tiềm ẩn nha!

Diệp Oản Oản rất có lòng tin, nếu như mình mở lời mời bọn họ gia nhập giới giải trí, nhất định bọn họ sẽ đồng ý đi theo cô! Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ một phía của cô mà thôi…

“Ông chủ Diệp, theo tôi nhớ thì thành H ở Myanmar này là nơi nổi tiếng với chuyện đổ thạch, các cô muốn quay phim liên quan tới đổ thạch sao?” Thần Hư đạo sĩ hiếu kỳ hỏi.

Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó cười nói: “Thật ra thì, lần này gọi các anh đến đây, cũng không phải là quay phim truyền hình gì cả, chủ yếu là muốn để cho mấy người các anh làm vệ sĩ cho tôi.”

“Vệ sĩ sao?”

Nghe Diệp Oản Oản nói xong, Thần Hư đạo sĩ cùng Nhất Chi Hoa trố mắt nhìn nhau.

“Ông chủ Diệp, đây chính là việc mà cô cần chúng tôi làm sao, chúng tôi còn tưởng rằng cô muốn chúng tôi đi đóng phim cơ đấy!” Mặt của Nhất Chi Hoa đầy vẻ không tình nguyện nói tiếp: “Làm vệ sĩ riêng cần thêm tiền á… Chỉ hai ngàn đâu có đủ.”

“Đúng đúng! Cái này cần thêm tiền!” Ngoại quốc dời gạch liên tục gật đầu phụ họa.

“Thêm tiền gì!” Nhiếp Vô Danh nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén quét qua mấy người kia.

Ngay khi Nhiếp Vô Danh mở miệng, Thần Hư đạo sĩ cùng ngoại quốc dời gạch, rất là thức thời ngậm miệng lại.

“Em gái Hữu Danh, là như vậy, chúng tôi có nguyên tắc của mình, không dùng vũ lực làm bất kỳ chuyện phạm pháp nào cả, coi như là chết đói, chúng tôi cũng nhất định không làm.” Nhiếp Vô Danh nói xong, nhìn về phía Thần Hư đạo sĩ cùng Nhất Chi Hoa: “Tôi nói đúng không?!”

Thần Hư đạo sĩ: “Đúng.”

Nhất Chi Hoa: “Đúng.”

Hai người kia hoàn toàn hiện lên vẻ ỉu xìu. Thật vất vả mới tìm được một việc làm có thể thu được khoản tiền lớn như vậy, thanh toán từ vé máy bay, đến việc ăn uống cũng được bao toàn bộ, hơn nữa, mỗi một người còn có thêm hai ngàn tiền thù lao, không phải chỉ làm vệ sĩ thôi sao? Cái này cũng không được …

Bọn họ thiếu việc làm đến muốn phát điên rồi.

“Anh chắc chắn chứ?” Diệp Oản Oản tựa như cười mà không cười nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.

“Tôi đương nhiên xác định.” Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh nghiêm túc gật đầu.

“Được.” Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm, lúc này mới mở miệng nói: “Vậy, anh nên tìm người khác đi giả mạo ba mẹ cho cháu của anh đi, còn có… Lúc mới vừa rồi trong cuộc gọi video, tôi đã ghi nhớ số điện thoại của cháu anh rồi… Vạn nhất một ngày nào đó lúc tôi uống say, nói cho cháu anh biết anh tìm người giả mạo ba mẹ nó… Vậy thì anh sẽ không trách tôi chứ?”

Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, cả người Nhiếp Vô Danh đều ngơ ngẩn ở tại chỗ, anh ta đang tưởng tượng đến cảnh, nếu như, tiểu ma đầu nhà mình biết đươc chuyện anh đi tìm người giả mạo ba mẹ nó thì…