Edit: Vânn

Beta: Gemini

……………………………………….

Sâu trong rừng cây nhỏ Cẩm Viên.

Một nhóm ám vệ trực tối nay đang khổ ngồi xổm ở chung một chỗ lánh nạn.

“Đội trưởng, lúc nào chúng ta mới có thể trở về?”

Phong Huyền Diệc gãi đầu, “Tôi… Tôi cũng không… Không biết…”

Thập Nhất thở dài, “Tôi đoán chừng ít nhất phải chờ đến sáng sớm ngày mai Oản Oản tiểu thư tỉnh rượu.”

Những người khác cũng gật đầu phụ họa liên tục, “Đúng đúng, vì lý do an toàn, vẫn là chờ lâu một chút đi! Oản Oản tiểu thư uống rượu thật sự là quá đáng sợ…”

Huống chi sau khi đặc huấn, giá trị vũ lực của Diệp Oản Oản so với lần ở quán bar trước kia đã cao hơn một cấp bậc.

“Đời này tôi cũng không muốn một lần nữa đánh với Oản Oản tiểu thư sau khi say rượu đâu…”

………

Vườn hoa cùng sân nhỏ ở Cẩm Viên vô cùng lớn, đối với Diệp Oản Oản say khướt mà nói quả thật là giống như mê cung.

Đại khái là bởi vì uống rượu, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy thân thể nóng ran, tay chân ngứa ngáy, rất muốn tìm người đánh một trận.

Nhưng là, đi nửa ngày, ngay cả một bóng người cũng không thấy…

Diệp Oản Oản có chút bực bội rồi.

Tức giận, tại sao không có ai!

Diệp Oản Oản đang mơ mơ màng màng đi loạn, đột nhiên thấy được một khối màu trắng bạc ở dưới cây đại thụ.

A!

Đó là…

Diệp Oản Oản cơ hồ là ngay lập tức bị vật thể lông xù màu trắng bạc kia hấp dẫn ánh nhìn, mắt đều sáng lên, bạch bạch bạch chạy thật nhanh về phía cây đại thụ.

Sau khi đến gần, chỉ thấy Đại Bạch Hổ một thân bạch ngân đang nằm ngủ bên dưới cây đại thụ.

Bạch Hổ bóng loáng không dính nước, đầu gối thật to hô hô móng vuốt, lỗ tai thính thỉnh thoảng run rẩy một cái, đại khái là nghe được âm thanh có người đi lại,  chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt thú màu xanh nhạt, bên trong đồng tử đều là lạnh giá và cảnh giác.

Vừa nhìn thấy là Diệp Oản Oản, Đại Bạch Hổ nhất thời không có hứng thú mà trở về nằm lại.

“Oa —— Đại Bạch Đại Bạch Đại Bạch! Mày trở về lúc nào nha! Nhớ mày muốn chết!”

Có lẽ là bởi vì uống rượu quên sợ hãi, Diệp Oản Oản như một mũi tên, nhào về phía Đại Bạch Hổ, sau đó “Phốc” đem cả đầu đều chôn ở trên lông mềm mại của Đại Bạch Hổ, không chút kiêng kỵ bắt đầu cọ.

Cùng lúc đó, trong phòng.

Tư Dạ Hàn bưng đậu phộng nấu xong lên lầu, kết quả, trong căn phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Oản Oản, mà cửa sổ mở rộng.

“Đáng chết…” Tư Dạ Hàn nhất thời đổi sắc mặt.

Sớm biết không nên thiếu cảnh giác với cô một chút nào.

Tư Dạ Hàn gấp rút xuống lầu tìm người.

Kết quả, ở trong sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng, không biết rốt cuộc Diệp Oản Oản chạy đi đâu rồi.

Đang lòng như lửa đốt, trong vườn hoa nhỏ truyền tới âm thanh gầm thét của Slutte ——

“Rống —— ”

Tiếng Slutte?

Tư Dạ Hàn chạy nhanh về phía âm thanh truyền tới, vòng qua một bên bụi hoa, sau đó liền thấy, dưới một cây đại thụ, Slutte bị Diệp Oản Oản ôm, không ngừng nhào nặn cọ sờ.

Một hồi sau, lông trắng mềm mại chỉnh tề của Slutte đã bị nhào nặn rối bời, mà biểu tình của Slutte nhìn qua quả thật là đã sắp muốn ăn thịt người, “Rống —— ”

Nhân loại ngu xuẩn, không thấy người phụ nữ của anh đang làm gì sao? Không thấy nó đều bị làm nhục ra hình dạng gì sao?

Diệp Oản Oản nhanh như chớp lăn qua lộn lại ở trên người Đại Bạch, “A a a! Đại Bạch thật là mềm thật thoải mái! Đại Bạch buổi tối chúng ta ngủ chung có được hay không?”

“…” Tư Dạ Hàn nhìn một màn trước mắt, trên trán mơ hồ có vẻ sụp đổ.

Anh phòng bị tất cả mọi người, lại quên, còn có một con Bạch Hổ…