Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Gemini

————————————————–

Cung Húc nghe xong giận đỏ mặt, chỉ Thái Dũng Thắng mắng: “Bùng nổ đại gia ông a, muốn lợi dụng nhân khí của tiểu gia tôi còn nói đường đường chính chính như vậy, làm còn giống như là tôi đang chiếm tiện nghi của người bên ông nữa chứ! Tôi cảnh cáo ông, ai muốn chụp người đó chụp, tiểu gia không chụp chung đâu! Muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Vậy cũng phải xem tôi có tình nguyện hay không đã!”

Trước mặt nhiều người như vậy mà Cung Húc không nể mặt mình, sắc mặt của Thái Dũng Thắng nhất thời có chút khó coi, liền trầm giọng nói: “Cung Húc, cậu coi mình vẫn là Nhị thiếu gia Cung gia sao? Hợp tác quan trọng như vậy, một câu nói không chụp của cậu thì không chụp sao? Phó tổng giám đốc Diệp à, chẳng lẽ, đây chính là tư chất nghệ sĩ dưới tay anh sao?”

Sắc mặt của Cung Húc biến đổi, hiện tại cậu ta ghét nhất chính là một câu nói kia “Cậu coi mình vẫn là Nhị thiếu gia Cung gia”, đang tức giận muốn mở miệng mắng, Diệp Oản Oản đè lại bả vai của Cung Húc, sau đó nhìn về phía Thái Dũng Thắng: “Tư chất nghệ sĩ của tôi như thế nào, còn chưa tới phiên người ngoài xen vào.”

Sắc mặt Thái Dũng Thắng cứng đờ, “Anh…”

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Oản Oản reo lên, tên người gọi đến là Chử Hồng Quang.

Hơn nữa Chử Hồng Quang gọi đến là cuộc gọi video.

Thái Dũng Thắng nhìn thấy điện thoại di động của Diệp Oản Oản, nhất thời lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Diệp Oản Oản tiếp điện thoại: “Alô, Chử tổng?”

Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh lời nói sâu xa của Chử Hồng Quang: “Diệp Bạch à, hiện tại Dũng Thắng cậu ta vừa tới công ty, khả năng có người sẽ không nghe cậu ta, rất nhiều chuyện còn cần cậu giúp đỡ và phối hợp, cậu hiểu ý của tôi chứ?”

Quả nhiên là tới cảnh cáo cô mà.

Hơn nữa cố ý gọi video, rõ ràng cho thấy muốn để cho nhiều người thấy Thái Dũng Thắng có chỗ dựa.

Diệp Oản Oản: “Hiểu được.” 

Vẻ mặt Thái Dũng Thắng châm biếm, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Chử tổng, phó tổng giám đốc Diệp, anh ta xúi giục nghệ sĩ dưới tay không phối hợp với công tác của tôi như vậy, tôi thực sự rất khó khăn …”

Ngắt điện thoại của Chử Hồng Quang xong, sau đó, Diệp Oản Oản lần nữa nhìn về phía Thái Dũng Thắng đang đứng đối diện: “Chụp ảnh bìa này muốn chụp cũng có thể, nhưng tôi phải nhắc nhở tổng giám Thái một câu.”

Giờ phút này, Thái Dũng Thắng đã hoàn toàn là bộ dạng không lo ngại gì, trong đầu nghĩ, anh ta không phải mới vừa còn rất khó chịu sao? Cuối cùng cũng phải nghe mình thôi!

Lúc trước Diệp Bạch nâng lên một Lạc Thần nên mới đứng vững gót chân như vậy, nhưng anh ta có thêm năng lực lại có bản lãnh đi nữa thì thế nào? Mình không cần loại có năng lực này, chỉ cần có người cho hậu thuẫn lớn, thì dù kẻ ngu mình cũng có thể cho người đó thành siêu sao được! Chờ nghệ sĩ của mình nổi tiếng, đến lúc đó, lại đem tài nguyên trong tay Diệp Bạch, thậm chí nghệ sĩ, từng cái tiếp nhận, lúc đó Quang Diệu này còn không chính là vật trong túi của mình sao…

Thái Dũng Thắng vô tình mở miệng nói: “Ha ha, phó tổng giám đốc Diệp cứ nói đi đừng ngại.”

Diệp Oản Oản trực tiếp mở miệng: “Tôi không đồng ý cho hai người cùng chụp ảnh, nhưng bây giờ tổng giám Thái đã cùng với tổng biên tập Lương thương lượng được với nhau rồi, nếu như tổng giám Thái vẫn như cũ giữ vững ý muốn của mình, như thế, sau khi có ảnh bìa kỳ này, tất cả mọi hậu quả tạo thành đều do tổng giám Thái tới gánh vác, xin hỏi điểm này, anh có vấn đề gì hay không?”

Đây là muốn nói anh ta đoạt công lao, cố ý hù dọa uy hiếp anh ta đây mà! Anh ta sao lại không nhìn thấu trò lừa bịp này được chứ?

Thái Dũng Thắng cười ha hả mở miệng nói: “Phó tổng giám đốc Diệp, đó là chuyện đương nhiên rồi, dù sao lần hợp tác này, là tôi nói thành mà! Mọi chuyện sau này đương nhiên cũng để tôi xử lý rồi!”

Lương Sùng đứng ở một bên nghe được lời của Diệp Oản Oản, đồng dạng cũng thể hiện sự xem thường.

Thái Dũng Thắng nói xong dương dương đắc ý nhìn về phía Cung Húc: “Cung Húc, người đại diện của cậu cũng đã đồng ý rồi, cậu còn muốn tiếp tục náo loạn nữa sao?”

Cung Húc giận đến xù lông: “Diệp ca, tại sao phải để cho em và người xấu xí này cùng nhau chụp ảnh chứ, em không chụp đâu! Số tiền đó cũng không đủ để bồi thường tổn thất tinh thần của em đâu!”

Vẻ mặt của Dương Lộ Thiến vặn vẹo, xấu xí… Cô ta xấu xí sao…?

Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rút, cái loại đần độn này miệng cũng thật là độc.

“Chụp xong tôi sẽ để cho Đông Tử đi mua mứt hoa quả cho cậu.” Diệp Oản Oản nói.

Cung Húc: “Em không đồng ý đâu! Đừng tưởng rằng một hộp mứt hoa quả thì có thể dụ được em! Trinh tiết của em chẳng lẽ cũng chỉ có giá trị bằng một hộp mứt hoa quả sao? Anh coi em là cái gì vậy?”

Diệp Oản Oản: “Hai hộp.”

Cung Húc: “… Nhiếp ảnh gia đâu, nhanh lên một chút! Đừng lãng phí thời gian!”

Diệp Oản Oản: “…”