Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Diệp Oản Oản ở chợ thấy được rất nhiều bộ quần áo ngủ thiếu nhi đáng yêu, cứ hết bộ này tới bộ khác mua không dừng, một hơi mua rất nhiều bộ.

Diệp Oản Oản lấy ra từng bộ một, bày ra tại trên giường ngủ.

Có bộ in hình Doremon màu xanh da trời, có bộ in hình mèo Kitty màu hồng, còn có kiểu dáng gấu Teddy nữa, bộ nào cũng đều vô cùng đáng yêu.

Nghĩ đến vẻ khả ái của những thứ quần áo này mặc ở trên người Đường Đường, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa muốn đem cả cái chợ về nhà.

Rõ ràng là một cậu bé khả ái như thế, cả ngày đều mặc tiểu âu phục, cũng quá không phù hợp với lứa tuổi rồi!

“Cái này đẹp mắt, a, cái này cũng đáng yêu, mặc cái nào thì được hơn nhỉ?” Diệp Oản Oản quấn quít lựa chọn đồ cho cậu “con trai” nhỏ.

Cậu bé mở miệng: “Con có thể mỗi ngày mặc một bộ cho mẹ ngắm.”

Diệp Oản Oản vốn đang sợ là mình tự tiện chủ trương, cậu nhóc sẽ không thích, nghe được lời này nhất thời cảm động đến không nói nên lời.

Cuối cùng, Diệp Oản Oản chọn một bộ  quần áo ngủ hình con hổ có lông mao lún phún, ở trên mũ vẽ ra đồ án hình chữ “Vương” (王), đỉnh đầu còn có lỗ tai, nhìn qua khỏi phải nói, cực kỳ đáng yêu.

“Trước mặc cái này đi!”

“Vâng.”

“Có muốn mẹ giúp con tắm rửa hay không?” Diệp Oản Oản hỏi.

Cậu bé hai gò má ửng đỏ mà ôm lấy quần áo, “Con tự có thể.”

Diệp Oản Oản cười một tiếng, “Được rồi!”

Sau khi Đường Đường đi tắm, Diệp Oản Oản liền đi ra ngoài, đến cửa phòng khách.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên một cái, là thanh âm nhắc nhở của WeChat.

Diệp Oản Oản tiện tay mở WeChat ra nhìn một cái, khi thấy rõ là ai nhắn WeChat cho nàng, nhất thời bỗng vô thức nhíu chặt lông mày.

[ Nhiếp Vô Danh: Hữu Danh muội muội! Khẩn cấp kêu gọi, khẩn cấp kêu gọi! ]

Vạn vạn không ngờ tới, Nhiếp Vô Danh tự nguyện rời nhóm lại còn giả chết, lại có thể sẽ chủ động tìm nàng.

Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, chậm rãi đưa ngón tay ra điểm hai cái.

Cùng lúc đó, dưới lầu, trong sân, ở một góc khuất nào đó.

Thần Hư đạo nhân: “Hữu Danh lão bản phản hồi hay không, có nhắn lại hay chưa?”

Nhất Chi Hoa: “Tại sao còn không nhắn lại vậy trời!”

Tiểu Điềm Điềm: “Có phải là không thấy hay không?”

Nhiếp Vô Danh: “Tôi gửi lại một lần nữa thử xem!”

Năm cái đầu ghé vào điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh ở trước mặt, chỉ thấy Nhiếp Vô Danh lại gửi một tin nhắn qua.

Sau đó, 5 người liền thấy ở phía trước tin nhắn thứ hai hiện ra một dấu chấm than (!) màu đỏ sậm, sau đó là một dòng chữ thông báo của hệ thống:

[ Đối phương bật chức năng lọc tin nhắn từ người lạ, bạn vẫn chưa kết bạn với người này. Xin hãy trước tiên gửi yêu cầu kết bạn cho họ, sau khi được chấp thuận, mới có thể sử dụng chức năng chat riêng.]

Nhiếp Vô Danh: “…”

Nhất Chi Hoa ho nhẹ một tiếng, “Ây… Đội trưởng… Anh thật giống như là bị hủy kết bạn rồi…”

Nhiếp Vô Danh liếc hắn một cái, “Im miệng! Lão tử cần ngươi nói à!”

Thấy đội trưởng tức giận, Thần Hư đạo nhân lập tức châm dầu vào lửa, “Đội trưởng, đều do con quỷ cái giả chết chết tiệt, nếu không phải là hắn trước khi rời nhóm còn đem phong bì của Hữu Danh lão bản lĩnh đi, Hữu Danh lão bản làm sao lại sẽ tức giận như vậy!”

Nhiếp Vô Danh trên trán nổi lên gân xanh, “Mấy người các ngươi, còn không đem tiền trong tay tất cả đều phun ra cho tôi!”

Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân trăm miệng một lời: “Đội trưởng, tôi không có tiền mà!”

Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, “Bớt làm bộ, các cậu đều bán đứng tôi, còn dám nói không có tiền? Tất cả đều phun ra ngoài cho tôi! Phát hồng bao cho Hữu Danh muội muội nhanh! Nhanh! Tôi cho các cậu ba giây thời gian, ai con mịa nó không đem tiền toàn bộ phun ra, vậy hãy cùng tôi đi vào trong rừng cây nhỏ luyện võ một chút!”

“Gào… Tôi không đi…”

Dưới dâm uy của đội trưởng, ba người không có biện pháp nào, chỉ có thể nhịn đau thay phiên đi phát hồng bao cho Diệp Oản Oản.

Điện thoại di động của Băng Sơn Nam lại trực tiếp bị Nhiếp Vô Danh đoạt lại…