Cố Thừa Nhi ngước mắt nhìn Nghiêm Quân Dịch, trong con ngươi đột nhiên lại trống rỗng đến lạ. Thanh âm phát ra có chút chua chát:

– Ừ. Tôi không phải con gái nhà lành. Nghiêm tiên sinh, anh tốt nhất cũng đừng dây dưa với tôi.

Nghiêm Quân Dịch nhìn nụ cười của Cố Thừa Nhi, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Đã bao lâu rồi, hắn chỉ mang đến đau khổ cho cô?. Cố Thừa Nhi của trước đây đâu?. Tại sao hiện tại lại biến thành một người phụ nữ đầy gai góc?. Thanh xuân của hắn, là cô cùng hắn trải qua. Buồn vui đau khổ, đều là cô ở bên hắn. Rốt cuộc là, hắn yêu cô hay chỉ là xem cô như em gái?. Hắn không biết!. Bởi vì… Cô ăn sâu vào máu hắn, tựa như loại thuốc phiện, khiến hắn không thể buông tay. Không thấy không đau, thấy rồi lại chỉ tham luyến như trước kia được ở bên.

Nghiêm Quân Dịch mệt mỏi đem đầu gục vào vai Cố Thừa Nhi, thanh âm nam tính đều đều tan ra trong không gian tĩnh mịch:

– Thừa Nhi… Tôi muốn ở bên em. Giống như trước kia…

Khoé môi Cố Thừa Nhi dương lên một nụ cười đau đớn. Nghiêm Quân Dịch nói muốn ở bên cô, nhưng hắn không nói yêu cô. Cô là gì của hắn đây?. Cố Thừa Nhi, chuyện 7 năm trước mày còn chưa quên sao?. Sao còn ngu ngốc đau lòng?. Tại sao phải để tâm hắn?. Hắn ở bên mày cũng chỉ vì muốn mày kí vào đơn ly hôn. Hắn đang lợi dụng mày!. Mày ngu ngốc tin tưởng làm gì?.

Cố Thừa Nhi dặn lòng mình lại một lần, kiên quyết đẩy Nghiêm Quân Dịch ra, cười một cách giễu cợt:

– Nghiêm tiên sinh, anh nghĩ mình là ai?. Tôi hiện tại không hứng thú với anh, lại càng không muốn ở cạnh anh.

– Cố Thừa Nhi!. Em!.

Nghiêm Quân Dịch vốn dĩ đã quen với việc Cố Thừa Nhi luôn mềm lòng với hắn. Hắn vốn không ngờ rằng cô sẽ phản ứng mạnh mẽ như thế. Trong lòng hắn rối rắm, không biết làm thế nào. Hắn không phải chưa từng theo đuổi ai, nhưng Cố Thừa Nhi, hắn lại chưa từng để tâm phải theo đuổi cô thế nào.

Nghiêm Quân Dịch muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không diễn đạt được. Bàn tay hắn nắm chặt, khó khăn thở ra một hơi.

Vừa khi ấy, pháo hoa được bắn lên bầu trời. Rực rỡ, hoa mỹ và tráng lệ.

Cố Thừa Nhi tiến lên vài bước, đứng vịn vào lan can. Đôi môi khẽ nở nụ cười, năm mới rồi, nhất định phải mạnh mẽ hơn!.

Nghiêm Quân Dịch đứng phía sau nhìn Cố Thừa Nhi. Cô tựa như vì sao sáng rực rỡ giữa những vầng pháo hoa. Trong vô thức, hắn mỉm cười, Thừa Nhi, nhất định em phải ở bên anh.

Điểm chừng qua vài phút, trong nhà vọng ra tiếng mẹ Cố gọi cả hai vào dùng canh mừng năm mới.

Trên bàn ăn, một nồi canh gà nghi ngút khói được đặt ở giữa. Thành phố A có một tục lệ, thời khắc đầu tiên của năm mới, cả nhà sẽ quây quần bên nhau ăn canh gà, mong một năm mới vui vẻ.

Cả một đại gia đình quây quần, ba Quách cười khà khà, hào sảng nói:

– Năm mới rồi, mấy đứa phải cố gắng thật nhiều đấy nhé. Chúng ta đều già cả rồi, bây giờ mọi thứ chỉ trông vào mấy đứa thôi.

– Nhưng mà cũng phải để ý đến chuyện gia đình đấy nhé. – Mẹ Quách vỗ vỗ vai con trai, mỉm cười. – Chúng ta già cả rồi, giờ chỉ mong có cháu bồng thôi.

Quách Thuần Hy cười cười, ánh mắt anh nhìn về phía Cố Thừa Nhi, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại chọn im lặng. Nghiêm Quân Dịch đương nhiên không bỏ qua, hắn hoàn toàn hiểu rõ ánh mắt này của Quách Thuần Hy biểu đạt cái gì. Quách thuần Hy, 7 năm trước anh đã không có được tình yêu của Thừa Nhi, vậy thì bây giờ cũng không!.

– Oaaaaaaaaaaaa, Xin chào!!!!.

Điểm qua chừng 10 phút, phòng khách vọng đến thanh âm quen thuộc của MC Ôn Diệc Vũ, theo phía sau cô là cả ekip The Star. Cố Thừa Nhi mỉm cười, cô đương nhiên biết Ôn Diệc Vũ sẽ xuất hiện, điều này vốn nằm trong kế hoạch chính tay cô viết ra. Nhưng trái với cô, Quách Thuần Hy, Nghiêm Quân Dịch đều không hề hay biết.

– Chào mọi người, tôi là Ôn Diệc Vũ của The Star. Chúc mọi người một năm mới vui vẻ hạnh phúc.

Máy quay quay một lượt phòng khách, điểm qua từng gương mặt. Mẹ Nghiêm nắm lấy tay Cố Thừa NHi. Bà chưa từng xuất hiện trên sóng truyền hình, khó trách hiện tại có chút không quen. Cố Thừa Nhi mỉm cười xoa xoa mu bàn tay bà, môi nhỏ khẽ phát ra mấy chữ:

– Không sao đâu dì.

Hiển nhiên, cảnh này lọt vào máy quay chính là một cảnh mẹ chồng con dâu tình thâm. Chương trình hiện tại được phát sóng trực tiếp nên liền xuất hiện vô số bình luận của mọi người:

Tiểu Nữ Oa: Ôi… Tôi cũng muốn có mẹ chồng như Nghiêm phu nhân!.

Mĩ Nữ Cô Nương: A… Không phải nói Cố Thừa Nhi rất ngang ngược sao?. Xem ra cô ấy rất được lòng người lớn mà.

Tiếu Thúc: Mẹ tôi và vợ tôi sau này chỉ cần hòa hợp vậy là đủ rồi!.

Máy quay quay điểm một lượt, cuối cùng vẫn thiếu Cố Thừa Phong và Cố Thừa Hạo. Ôn Diệc Vũ dù gì cũng là người mới, có chút lúng túng không biết làm gì. Vừa khi đó, Cố Thừa Phong từ phía sau hù một tiếng, sau đó nhún người nhảy ra phía trước máy quay, vô cùng vui vẻ chào hỏi mọi người:

– Xin chào!!!. Tôi là Cố Thừa Phong!!. Con dân của Cửu Gia đâu rồi??.

Sau đó còn hết sức vui vẻ lôi kéo mẹ Cố ra trước máy quay, mặt dày thêm mấy phân nói:

– Cửu Vương Phi đâu rồi?. Mau ra diện kiến mẫu hậu.

Chương trình đang yên ả bỗng chốc vì câu nói của Cố Thừa Phong mà bùng nổ, không thiếu những thiếu nữ kích động gọi mẹ Cố là mẫu hậu. Không thể không phủ nhận, Cố Thừa Phong tuy rằng có chút bướng bỉnh khó bảo, học hành lại chểnh mảng, nhưng rất có thiên phú làm người của công chúng, tạo hiệu ứng vô cùng tốt.

Máy quay quay đến ba Cố. Ông đứng dậy, nói mấy tiếng trước máy quay rồi cùng mấy người bạn già lên lầu, để lại không gian cho chương trình. Dù gì ông cũng già rồi, không hứng thú với mấy loại chương trình này.

Nghiêm Quân Dịch kéo kéo tay Cố Thừa Nhi, sau đó không dấu vết lặng lẽ đem tay mình bọc lấy tay cô. Cố Thừa Nhi cảm nhận được sự ấm nóng cũng như thô ráp của bàn tay kia, trong thâm tâm có một dòng nước ấm len lỏi. Tuy nhiên, chỉ qua vài giây, ý cười trên mặt cũng thu lại, từ từ rút tay ra. Tâm trạng Nghiêm Quân Dịch một mảng hụt hẫng.

Cố Thừa Hạo vừa đi xem pháo bông cùng Simba, cả hai quần thảo ngoài vườn tới mức chân lấm len. Cố Thừa Hạo đi trước, Simba theo sau, rất tự nhiên, chủ nằm ườn ra sofa, tớ nằm phục lên thảm vô cùng mệt mỏi. Cố Thừa Nhi nhăn mày, tên tiểu tử thối này, dơ như vậy lại nằm lên sofa. ==

Sự xuất hiện này trong mắt Cố Thừa Nhi thật lộn xộn, nhưng trong mắt người xem chương trình lại vô cùng ngầu. Cố Thừa Hạo chỉ việc nằm đấy, bình luận đã thực sự muốn phá nát màn hình:

Cỏ Úa: Đây là con trai Cố tiểu thư sao?. Thật là đáng yêu quá!!!.

Mỹ Nữ Tiểu Thư: Em ơi, lớn nhanh chị chờ!!!!.

Tô Tô: Cố tiểu thư đã nhận con dâu chưa vậy???.

Hoa Đào mùa hạ: Đẹp trai quá!!!.

Số lượng tương tác chương trình tốt, chương trình cũng mau chóng kết thúc. Bởi vì hiện tại đã qua ngày mới, đêm qua lại không ngủ, mọi người đều có chút mệt mỏi. Rất nhanh liền trở về nghỉ ngơi, lấy sức làm việc ngày mới.

– ————-

Sáng sớm mùng 1 Tết, bởi vì làm trong giới Kinh doanh, hiển nhiên ngày này cũng không khác ngày thường là mấy, ngoại trừ việc nhân viên được nhận phong bao lì xì và công ty có vắng vẻ hơn một chút. Thừa Miên là công ty có đãi ngộ tốt nhất thành phố A này, nhân viên trong một tháng Tết này thay phiên nhau nghỉ. Tuy nhiên các phòng ban vẫn phải đảm bảo đủ số lượng nhân lực làm việc.

Lạc Thần và Vương Na Na ngồi trong phòng làm việc của Cố Thừa Nhi, trên tay đều cầm phong bao đỏ lì xì. Lạc Thần vẫn một bộ dáng lãnh đạm, lặng lẽ mở phong bao lì xì xem. Hm… Tuy rằng ít hơn lão cha hắn lì xì hắn mỗi năm, nhưng hình như hắn lại cảm thấy vui hơn bình thường. Khóe miệng không khỏi có chút kéo lên, tạo thành một bộ dáng vui vẻ. Nhưng hiển nhiên lại bị chính bản thân hắn kìm hãm, bộ dáng tủm tỉm như đứa trẻ mới yêu.

Cố Thừa Nhi thấy bộ dáng xem lì xì của Lạc Thần, mày liễu khẽ chau lại. Cái bộ dáng tủm tỉm kia là gì chứ???.==

Cố Thừa Nhi đứng ở bàn làm việc, xem xét qua một lượt các thông cáo, sau đó mới đưa cho Lạc Thần và Vương Na Na, không nhanh không chậm phổ biến:

– Đây là chương trình đầu xuân năm mới, hai người đến tham gia hoạt động tuyên truyền bảo vệ môi trường của Thừa Miên. Sau đó Na Na đi chụp ảnh quảng cáo cho trang sức của Hoắc Gia.

Vương Na Na gật đầu, cũng không dám có thêm ý kiến gì, chăm chú đọc thông cáo. Trái với Vương Na Na, Lạc Thần thực sự cảm thấy quay xong Tuyên truyền bản thân sẽ quá rảnh rỗi, liền không nhịn được phán cáo:

– Vậy quay xong tôi làm gì?. Không phải về nhà nằm xó chứ?.

Cố Thừa Nhi khóe miệng giật giật. Tên tiểu tử này cũng không chịu an phận y hệt tiểu Phong. == Cô vuốt vuốt lại nếp váy, bình thản ra lệnh:

– Đi đến doanh trại huấn luyện của Cố gia cùng tôi!.