Tôi với Vương Thanh Tùng thật sự không thể thoái mái với nhau như trước. Không rõ em gái với dì cậu ta sau đó có nói gì nhưng rõ là thái độ đối với tôi đã có chút dè dặt hơn. Nhưng cũng chỉ là một chút thôi, trong công việc mọi thứ vẫn diễn ra êm đẹp. Êm đẹp tới mức phải ra Đà Nẵng phát triển dự án mà ngoài mặt vẫn phải coi như chuyện bình thường. Tôi không tưởng tượng ra nổi vẻ mặt của Huỳnh Anh sẽ khó coi như thế nào khi nghe được thông báo này.
– Có ai không thể đi được?
Nếu như câu này chỉ là một câu thăm dò bình thường của cấp trên thì tôi càng khó tránh khỏi nghĩ ngợi. Vương Thanh Tùng cậu ta thừa biết tôi đối với công việc luôn là một bộ cực kỳ nghiêm túc. Tôi căn bản không thoái thác được.
Một người có con nhỏ, một người đã duyệt nghỉ phép một tuần, nửa còn lại cần thiết phải ở lại công ty. Cuối cùng chỉ mình tôi là không quá cần thiết với văn phòng hiện tại, cũng không có lí do chính đáng để từ chối công tác.
– Nhưng mà tôi là người mới, sợ sẽ cản trở sếp hơn…
– Trách nhiệm của chúng ta không phải là lo sợ mà phải là cố gắng. – Vương Thanh Tùng nghiêm nghị nhìn tôi.
– Cũng không thể để một mình sếp ra đó không ai hỗ trợ được. – Mọi người nhìn tôi kỳ vọng.
– Tôi sẽ cố gắng.
Khi nghe đến chỉ hai người đi công tác, tôi càng không tưởng tượng nổi thái độ của Huỳnh Anh. Ngoài lí do này ra, tôi chẳng ngại bất kể điều gì. Đáng tiếc, chỉ một lí do này thôi đủ làm tôi đau đầu loạn óc.
– Chị biết tại sao tôi lại chọn chị đậu phỏng vấn không?
Đọc xong bản báo cáo của tôi thì Vương Thanh Tùng hỏi tôi một câu như vậy, khiến tôi không khỏi hoài nghi báo cáo của mình có vấn đề. Mà thực sự tôi đã rất chuyên tâm cho bản báo cáo này, nó được làm từ trước cả ngày nghỉ phép hôm qua, hoàn toàn không bị sự việc nào ảnh hưởng. Vậy thì…
– Chị đang nghĩ là mình tự tin với báo cáo này như thế thì rút cuộc nó có vấn đề gì đúng không?
Tôi chưa bao giờ phủ nhận tài năng cùng sự nhanh nhạy của Vương Thanh Tùng trong lĩnh vực này.
– Bản báo cáo này rất chi tiết, rất đúng trọng tâm, rất tốt. Tôi đánh giá cao khả năng làm việc của chị.
Được khen nhưng tôi không có cảm giác của sự vẻ vang nào cả. Tôi cũng hiểu nói nãy giờ là cậu ta muốn ám chỉ điều gì. Chỉ không ngờ cậu ta thậm chí nói thẳng toẹt ra luôn.
– Chị vì lo lắng với Trần Huỳnh Anh mà mất tập trung như vậy, tôi thật thất vọng. Đáng lẽ tôi không nên trông đợi ở người yêu của thằng nhóc công tư bất phân đó.
Liền lúc không chỉ tôi mà ngay cả người yêu cũng bị mang ra chỉ trích. Tôi lại không có tư cách bật lại. Không phải chỉ vì hiện tại cậu ta là sếp tôi là nhân viên, mà còn vì những lời của cậu ta rất đúng, đúng đến không còn gì để cãi. Tôi biết im lặng chính là hợp thức hóa những lời nói xấu của cậu ta về người yêu tôi, cho nên kể cả không có khả năng, tôi cũng vẫn phải lên tiếng. Tôi không có tư cách nhưng tôi vẫn có quyền.
– Tôi sẽ chứng minh kỳ vọng của sếp về tôi không sai.
Chỉ có như vậy mới ngưng được ác ý về tính tình của Huỳnh Anh trong lòng Vương Thanh Tùng. Có thể vô ích, cũng có thể chẳng cần thiết, nhưng tôi sẽ có cảm giác an ủi, bởi tôi cũng vì muốn bảo vệ người tôi yêu mà cố gắng.
Nhưng tôi quên mất rằng người tôi yêu tâm tư quá phức tạp, tôi không thể nào có thể dễ dàng mà nắm bắt anh được. Khi âm lượng của cả hai đều vượt ngưỡng bình thường, tôi mới nhận ra là hai đứa đang cãi nhau. Nếu một trong hai không kìm mình lại, chuyện này sẽ đi về đâu? Tôi đột nhiên thật muốn biết.
– Anh biết cậu ta cười nhạo em như thế nào về cái tính trẻ con mặc kệ chuyện công việc tư của anh không? Em thậm chí không thể nói đỡ cho anh bởi ngay chính bản thân em cũng không chịu nổi cái tính cách đó. Đối với anh chuyện gì cũng không quan trọng bằng cảm xúc của mình, ảnh hưởng cả công việc của em. Chiếm hữu vô lí như vậy chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn thôi.
– Thế em nghĩ anh phải tỏ ra như chẳng có gì khi em một mình đi với thằng đàn ông khác cả một tuần liền à? Cũng chẳng phải ai mà là con cháu nhà đó.
– Là ai thì anh cũng sẽ như thế này, anh không thể một lần tin em được sao?
– Anh tin em, nhưng anh không tin thằng đó!!!
Giây phút này, mọi thứ trong đầu tôi đều ngưng đọng hết cả. Những lời đã định sẽ sống chết cũng phải nói ra cho bằng hết cũng quên sạch sẽ. Chỉ còn lại vài ba lời vô nghĩa.
– Anh vừa mới nói…
– Anh không tin thằng đó.
– Không, câu trước…
– Anh… anh tin em…
Tôi hài lòng cười tươi, chạy tới ôm lấy cổ anh mà hôn. Chắc có lẽ anh cảm thấy tôi kỳ lạ lắm, cũng giật mình nữa, nhẹ tránh nụ hôn tôi. Tôi càng cười tới híp cả mắt, tiếp tục lôi kéo anh. Một hồi, anh cũng ôm lấy tôi, đáp lại.
– Anh có biết câu nói nào còn đáng giá hơn cả câu “anh yêu em” không?
– …
Tôi biết là chàng trai ngốc nghếch này vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà. Tôi đưa tay sờ sờ má anh, nãy giờ vẫn chìm đắm trong ngọt ngào anh mang lại mà mỉm cười.
– Anh tin em. Chỉ bởi ba từ này thôi, em đã hạnh phúc không chịu nổi rồi.
– Nhưng em không tin anh. – Anh cũng thật biết sát phong cảnh.
– Em…
– Em làm sao? Em còn để bị mấy lời của thằng đó ảnh hưởng.
– Em xin lỗi, em không đúng, em xin lỗi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi xin lỗi anh nên trông Huỳnh Anh thích thú ra mặt.
– Rồi em định bù đắp sao đây?
Thật không ngờ Hoàng Bảo An tôi cuối cùng cũng có ngày này, phải giở trò lấy lòng Huỳnh Anh.
– Em đi một tuần, làm bù cho những ngày đó thế nào?
– Này là em nói đấy.
Diễn biến tiếp theo dĩ nhiên không cần nói các bạn cũng biết rồi đi.
Hôm sau, Huỳnh Anh đưa tôi ra sân bay. Trước mặt Vương Thanh Tùng càng tỏ vẻ lưu luyến tôi không rời. Đến tận lúc tôi phải vào khu an ninh rồi, anh vẫn còn không nguyện ý buông tôi ra. Tôi biết anh là cố tình làm quá lên, nhưng cũng nhịn không được mà thương anh, vừa đi được vài bước liền quay lại. Còn chưa kịp làm gì đã bị Vương Thanh Tùng giữ tay.
– Còn không vào là muộn bây giờ.
Tôi hơi chau mày, rút tay mình ra khỏi tay cậu ta. Không để Huỳnh Anh lo lắng thêm nữa, tôi quay về phía anh vẫy chào tạm biệt.
– Em sẽ gọi điện thường xuyên, đừng nhớ em quá nhé!
Mặt tôi có lẽ không thể dày hơn.
Lúc vào bên trong rồi, Vương Thanh Tùng không nặng không nhẹ hỏi tôi một câu thật phát ngượng.
– Chị yêu cậu ta đến vậy cơ à?
– Cậu chắc chưa yêu ai bao giờ phải không? Cậu cứ yêu đi rồi sẽ hiểu ngay ý mà.
Không thấy cậu ta nói gì nữa, tôi chợt nghĩ liệu có phải mấy lời này hơi đụng chạm rồi? Cậu ta dẫu sao cũng là cấp trên của tôi, tôi lại thật không thức thời tẹo nào. Đương lúc tôi định nói lại thì cậu ta lên tiếng.
– Hay là tôi thử yêu chị coi cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
b.
– Hay là tôi thử yêu chị coi cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
– Sẽ đau lòng chứ còn sao nữa. Đi yêu một người chẳng hề yêu mình, cậu sẽ chẳng ngốc nghếch đến vậy đâu.
Những tình huống như thế này, chỉ cần một khoảng lặng thôi dù rất nhỏ cũng sẽ làm đôi bên khó xử, mà người phải khó xử nhiều hơn sẽ là tôi, tôi sẽ ở thế yếu hơn dù cho người được tỏ tình là tôi.
Vương Thanh Tùng không phản ứng lại, cũng không đính chính mấy lời dễ gây hiểu lầm kia, rút cuộc là có ý gì? Lẽ nào, thực sự là có ý đồ với tôi? Thực sự theo phe Phạm Thanh Hà muốn phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Huỳnh Anh hòng ngư ông đắc lợi?
– Tôi nghe nói chị có ý định gì đó với tôi nên thử mở lời trước với chị coi sao. Nếu như là tôi tự nguyện sẽ tiện hơn cho chị đấy nhỉ?
Khẩu nghiệp, đúng là nghiệp tụ vành môi mà. Còn nói đối phương có ý đồ, rõ ràng người không an phận ở đây là tôi kìa. Giờ bị người ta tương kế tựu kế thì lại tưởng mình là nạn nhân, thiên hạ đệ nhất mặt dày Hoàng Bảo An.
Tôi xấu hổ phủ quyết.
– Tùy tiện nói chơi dọa dì cậu vậy thôi, cậu mà lại tự mình đâm vào há chẳng phải khiến cho dì với em gái mất mặt à. Tôi với cậu cũng là nước sông không phạm nước giếng, cứ bảo đảm ở mức độ này nhất định sẽ không phải khó xử.
– Sao có thể chắc cứ mãi ở mức độ này được chứ?
– Tức là…
– Không có gì.
Tôi thực sự thực sự rất ghét sự mờ ám. Bởi bản thân trong lúc đó có thể nghĩ ra được vô vàn khả năng trong ngoài tưởng tượng đều đủ cả. Mà tôi vốn không ít lần bị mấy cái tự ảo tưởng suy diễn của mình quật rồi, cảm giác phi thường khó chịu. Cho nên tình huống này nhất định phải làm rõ. Tôi chạy tới, chủ động kéo tay Vương Thanh Tùng, nghiêm túc ra lệnh.
– Cậu nói rõ xem nào!
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, cậu ta hỏi ngược lại tôi.
– Chị là không biết thật hay giả vờ không biết tôi ngay từ đầu đã có ấn tượng tốt với chị? – Bắt ngược trở lại cổ tay tôi, lại nói tiếp. – Mức độ mà chị mong muốn duy trì đó căn bản thừa khả năng tăng lên.
– Là tôi giả vờ không biết. – Tôi lạnh lùng lần thứ hai trong ngày hất tay cậu ta ra.
Một chút, một chút thôi cũng không được để không gian khó chịu nào có cơ hội nhen nhóm. Bản thân tôi có thể không dao động, nhưng đối phương thì sẽ có cớ để tiếp tục tấn công vào giới hạn của tôi. Chỉ vừa mới rời xa Huỳnh Anh được vài phút thôi, tuyệt không cho nỗi lo của anh trở thành hiện hữu.
– Và giờ thì chị đã biết rồi.
– Cậu thích tôi?
– …
Quả nhiên chẳng có gan thừa nhận. Chứng tỏ cậu ta cũng chỉ đang làm một phép thử mạo hiểm đầy tính rủi ro mà thôi. Tỷ lệ rủi ro hiện tại rõ ràng cao quá mức cho phép, cậu ta sẽ phải nghiên cứu lại từ đầu từng bước đi của mình cho lần sau. Còn hiện tại chính là tạm hoãn binh.
Cũng đã biết được Vương Thanh Tùng thực sự là có ý với mình, tôi ngược lại còn thấy thoải mái hơn, đỡ được mấy màn nghĩ ngợi mệt não. Giờ chỉ cần ra sức cự tuyệt cậu ta là được, chẳng mấy chốc là nản ngay thôi mà.
Thực ra tôi chưa đi máy bay bao giờ bởi tôi biết bản thân có thể không chịu được. Biết thế nên Huỳnh Anh có mua cho tôi một loại thuốc chống say nghe bảo rất hiệu quả, nhưng tôi không chắc việc tôi ngủ liền một mạch lúc ngồi máy bay có phải là nằm trong tác dụng tốt của nó không nữa. Chắc là không rồi, vì dù chỉ mất tiếng rưỡi thôi nhưng lúc ra khỏi phi trường đầu óc tôi cũng vẫn quay cuồng.
– Chị vẫn ổn đấy chứ?
– Tôi ổn.
– Tôi thì không thấy như thế.
– Vậy cậu còn hỏi làm gì. Tôi tự đi được.
Tôi khước từ cánh tay muốn giúp đỡ của cậu ta. Tôi không yếu đuối đến mức đó.
Có cảm giác không ổn trong người, tôi chạy vội vào nhà vệ sinh. Sau khi nôn ra thì thực sự thấy ổn hơn rất nhiều. Khốn kiếp, đây mới là lí do thực sự tôi đ** muốn đi công tác gì gì đó. Mất mặt làm sao!
Đường đi tới khách sạn ôi cũng thật gian nan. Tôi biết bản thân luôn là một đứa rất đen đủi, nên tôi cũng không ngạc nhiên gì với việc trong cùng một hoàn cảnh sẽ có hết xui xẻo này đến xui xẻo khác ập tới. Tính ra việc tắc đường do tai nạn thì người xúi quẩy nhất phải là người bị nạn chứ tôi thì có tính là gì.
Tôi thì cố gắng gượng để mình không làm gì thất lễ với chiếc xe, nhưng tài xế taxi thì đúng là bị ảnh hưởng bởi vùng đất du lịch nhà mình, lòng hiếu khách rất không được hoan nghênh trong lúc này lại nhân lúc tắc đường cứ không ngừng hỏi han những câu khiến tôi chỉ muốn thổ huyết.
– Hai vợ chồng là hưởng tuần trăng mật hay là…
– Chúng tôi đi công tác.
Tôi trợn mắt với ý đó không phải cái cậu ta nên đính chính, cái từ “vợ chồng” mới là trọng điểm kìa. Vương Thanh Tùng cố ý như không nhìn thấy biểu hiện của tôi.
Thấy tôi nãy giờ vẫn ôm miệng khó chịu, ánh mắt ông chú như được khai sáng, còn ra chiều cảm thông hết sức.
– Bầu bì mà phải đi máy bay thật chẳng dễ dàng.
– Biết sao được. – Kèm một nụ cười nhẹ.
Thể xác bị hành hạ, ngay đến tinh thần cũng bị áp bức, tôi chịu hết nổi, cố gắng kìm nén mà lên tiếng.
– Từ đây tới khách sạn bao xa chú?
– Chắc còn tầm hơn cây nữa.
Tôi ra hiệu cho ông chú để tôi xuống rồi nhìn Vương Thanh Tùng với ý khỏi cần lo cho tôi.
Không còn gì để nôn ra được nữa, tôi vẫn đang khó chịu gần chết, bên tai lại vang lên câu hỏi chẳng chút ý tứ.
– Chẳng lẽ chị thực sự có thai?
Sau khi lấy lại tinh thần, thấy đối phương vẫn còn trông chờ câu trả lời, tôi đành miễn cưỡng nói.
– Tôi không có thai được.
Tôi không nói ra điều đó để nhận được sự cảm thông, nhưng cũng không nghĩ Vương Thanh Tùng cậu ta có thể thản nhiên đánh giá.
– Họ Trần tuyệt tự, dì tôi mà biết được thì gay cấn đấy.
Tôi không nể từ ném tặng cho cậu ta một cái lườm lạnh lẽo. Công nhận, ai rồi cũng có lúc phải vô duyên.
– Cậu ta có biết chuyện này không?
– Cũng chẳng phải việc của cậu.
– Ngộ nhỡ cậu ta có không chấp nhận, tôi sẵn sàng chào đón chị.
Tôi không muốn phải chửi thề, cho nên quyết định im lặng.
– Tôi nói thật đấy.
– Mẹ nó, đừng chọc tức tôi.
Tôi cố gắng giảm nhẹ âm lượng xuống mức thấp nhất. Cậu ta ắt hẳn không nghe thấy, nhưng thừa biết tôi đã bắt đầu mất điềm tĩnh.
– Mọi người vẫn thường nói có thể tôi không thích phụ nữ, nên dù sao so với một gã đàn ông, một người phụ nữ kể cả không sinh được con cũng vẫn tốt hơn.
Nghe câu này, tâm tình tôi thoáng lặng xuống. Vương Thanh Tùng có lẽ không phải là không thích phụ nữ, càng không thích đàn ông, cậu ta dường như chính là không hứng thú với tình yêu. Phép thử của cậu ta không phải là khẳng định, mà là phủ định, phủ định việc cậu ta có thể yêu. Đó là lí do tôi không hề cảm nhận được tình cảm của cậu ta khi nói muốn thử yêu tôi. Nếu vậy, để tôi phủ định thay cậu ta.
– Đâu cần phải tự gượng ép mà làm gì. Cậu có thể chỉ yêu chính mình vẫn được.
– Đừng quên chúng ta vẫn còn công việc, nhanh tới khách sạn thôi.
Không nói thì tôi cũng suýt quên mất nhiệm vụ của mình tới là vì công việc đấy, chứ không phải tới để bị đày đọa khổ sở thế này. Lúc nhìn thấy tòa cao ốc khách sạn rồi tôi mới chợt nhớ ra một vấn đề rất rất quan trọng.
– Cậu đặt phòng tầng mấy?
– Đừng nói là cái tôi đang nghĩ…
– Chính là cái cậu đang nghĩ.
– Tôi không ngờ chị phiền phức thế.
Không đi được máy bay, tới thang máy cũng bị say, là lỗi của tôi sao? Còn lâu tôi mới nhận cái lỗi này trong khi chính tôi là kẻ bất tiện với chúng nó nhất. Còn nói tôi phiền phức??? Chết tiệt, tôi ghét nhất đứa nào dám nói tôi thế.
– Tầng 13.
Đưa chìa khóa phòng cho tôi, cậu ta thông báo luôn tin dữ. Bình thường tôi chẳng ngại 13 tầng đâu, leo cầu thang là số kiếp của tôi rồi, đã quá quen đi. Nhưng đấy là bình thường, với thể trạng bình thường. Còn hiện tại, thể trạng tôi dĩ nhiên đang rất bất thường.
Tôi vẫn còn bực hai từ phiền phức của Vương Thanh Tùng nên tôi mặc kệ cậu ta, bỏ đi trước tìm cầu thang bộ. Đen thì cũng đã đen rồi, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài đối mặt với nó. Cố mà đi thôi, đi rồi sẽ tới.
Mới được vài bước, cả người tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng. Cậu ta thế nhưng ngang nhiên ban mày ban mặt dám bế tôi.
– Thả tôi xuống. – Tôi lạnh mặt.
– Đi một lần cũng không chết được, chớp mắt là lên tới nơi rồi, ráng chịu.
– Đừng tự rước phiền phức!
– Giận cũng dai ghê.
– Tôi nói thả tôi xuống, tôi không đi.
Bước vào trong thang máy, đối diện với sợ hãi bản thân tôi vô thức phản ứng, đến lúc nhận ra hai tay tôi đã ôm riết lấy cổ Vương Thanh Tùng rồi.
– Cậu…
Tôi không phản kháng được, cũng không nói thêm được, chỉ bởi lúc này tôi đang bị sốc đến cực độ. Rồi rất nhanh, tôi đẩy Vương Thanh Tùng ra, đưa tay lên lau miệng, cáu giận chỉ trích.
– Đừng đem tôi ra làm vật thí nghiệm cho sự hèn nhát của cậu.
– Tôi đang giúp chị phân tán tư tưởng thôi mà.
Đánh mắt về phía cửa thang máy đã mở, cậu ta một bộ mình chẳng làm gì sai mà nhìn tôi. Một cái chạm môi không quan trọng, cái thái độ thiếu nghiêm túc của cậu ta đối với tình cảm của tôi mới khiến tôi phải bức xúc.
– Còn đây mới là ý riêng của tôi.
Dứt lời, cậu ta lập tức ép tôi vào tường, thô bạo mà cắn mút môi tôi. Tôi hóa ra có thể đi được thang máy, nhưng đó chẳng phải điều hay ho gì. Vốn ban đầu tôi định cật lực phản kháng sự cưỡng ép của Vương Thanh Tùng, xong lại nghĩ lối mòn đó chỉ làm cậu ta kích thích muốn chơi xấu tôi thêm mà thôi. Chi bằng đi theo hướng cậu ta có mơ cũng không nghĩ là tôi sẽ dám làm. Cho cậu ta biết Hoàng Bảo An này chẳng đơn giản đến vậy.
Tôi ghì chặt lấy cổ Vương Thanh Tùng, bắt đầu nhiệt tình đáp lại. Quả nhiên bị sốc, cậu ta liền đẩy tôi ra. Tôi cười khẩy, quay ra cưỡng ép ngược lại, sau cùng bị khuất phục. Một hồi dây dưa, tôi mới tha cho cậu ta.
– Yêu tôi, cậu chỉ thiệt thôi, nên cứ yêu tôi đi, tôi sẽ cho cậu nếm trải đau khổ.
– Tệ thật, vừa mất nụ hôn đầu vừa bị dọa dẫm thế này, tôi đã làm gì nên tội.
Lúc vào tới phòng rồi tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi ánh mắt của Vương Thanh Tùng khi nói ra câu ấy. Tôi bật cười, cười nhạo chính mình. Cái cảm giác không đoan chính này là gì đây, tôi thậm chí còn hôn một gã đàn ông khác, khi mà tôi đã có người yêu. Huỳnh Anh đã không ngần ngại nói rằng anh tin tôi, mà sau lưng anh tôi lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy. So ra lỗi trong chuyện này Vương Thanh Tùng một thì tôi mười. Tôi đã quá chủ quan rồi.
Tiếng video call vang lên làm tôi giật mình. Tôi đã quên mất phải gọi cho anh sau khi tới nơi.
– Em vừa mới tới phòng. Cái thuốc của anh cũng công hiệu lắm, hành em muốn chết.
Nhìn thấy Huỳnh Anh rồi, trái tim tôi liền ngập tràn cảm giác ấm áp mà anh vẫn mang lại. Như thể bạn lỡ lầm đường lạc lối, quay lưng liền thấy chân tình đúng lí phải theo đuổi, bạn sẽ cảm động phát khóc.
– Em khó chịu lắm sao? Không được, anh sẽ ra đó.
– Anh hâm à, còn bao nhiêu việc, nói ra là ra được chắc.
– Anh không quan tâm.
– Em nghỉ ngơi một lát là được, anh coi thường em đấy à?
– Nhưng anh lo.
– Anh muốn làm em cảm động tới chết ý gì? Em chết ra đây cho anh coi. Đã nhớ anh lắm rồi, còn nói sẽ ra đây, em làm sao mà làm việc…
Tôi thực sự, thực sự là bị anh làm cho cảm động tới phát khóc, nãy giờ vẫn còn nhịn, mà hiện tại vô lực phản kháng.
– Em, em đừng làm anh khổ tâm nữa.
“Tôi thấy hai người cũng thật là, phu nhân chỉ là đi công tác có một tuần thôi mà như tận thế, có nhất thiết phải làm quá như vậy???”
Này là tiếng của cậu trợ lý. Mọi cảm xúc trong tôi lập tức bị lập luận khách quan tuyệt đối của cậu ta giết chết. Nước mắt dĩ nhiên biết nhục mà ứ đọng.
– Anh câm mồm, cẩu độc thân như anh thì hiểu gì chứ?
“Cậu là người trong cuộc không để ý nhưng thực sự hai người hiện tại khiến người ta muốn sởn gai ốc, kinh khủng.”
– Trung nói đúng rồi đấy, có lẽ lúc này trong đầu cậu ta còn nghĩ em hơn anh ngần ấy tuổi vậy mà cũng trẻ con theo anh được.
– Anh nghĩ như thế thật? – Huỳnh Anh hướng phía giọng nói mà nhìn.
Không thấy tiếng đáp, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không thể nói dối cũng không muốn phải nói dối của cậu ta nhìn Huỳnh Anh. Ngoài Ly thì tôi còn biết cậu trợ lý tên Trung này ở bên cạnh anh từ nhỏ, mức độ thân thiết đến mức có thể nói ra mấy lời thẳng thắn như thế mà không phải sợ sệt gì. Cho nên, “đuổi” cậu ta đi rồi anh quay lại nhìn tôi hỏi.
– Nhẫn của em đâu rồi?
Tôi có giật mình. Nhưng rất rất nhanh đã kịp phản ứng.
– À, nãy rửa mặt tháo ra, chắc để quên trong nhà tắm rồi.
Vương Thanh Tùng, cậu ta dám nhân lúc lấy mất nhẫn của tôi.