Y cầm tay bà, đôi mắt đỏ lên: “Sư phụ, con ở đây.”

Tô Cửu Nương áy náy nhìn y rồi cố gắng nói: “Con hãy thay ta chăm sóc Hân nhi thật tốt…”

Bà biết Quân Như Ngọc đã có ý trung nhân nhưng vẫn ích kỷ vì con gái một lần. Bà chỉ có một đứa con gái, dĩ nhiên sẽ mong nó tìm được một phu quân tốt, không thì bà cũng khó mà an tâm rời khỏi nhân gian.

Tất nhiên y hiểu ý bà, chua xót quay đầu nhìn Mộ lâu chủ. Y cứ ngỡ mình bảo vệ nàng từ xa cũng đã được nhưng vì bây giờ y không thể từ chối tâm nguyện duy nhất trước lúc lâm chung của sư phụ nên chuyện này cũng thành hy vọng xa vời. Nếu không có Tô Cửu Nương thì sẽ không có Quân Như Ngọc hôm nay.

“Sư phụ, con… Hứa với người.” Y biết một khi mình đồng ý thì đã không còn tư cách chờ đợi nàng nữa rồi.

“Cảm ơn con…” Vì bà chứng kiến quá trình trưởng thành của Quân Như Ngọc nên bà biết rất rõ tính tình của y. Nếu y đã hứa sẽ chăm sóc Hân nhi thì dù thế nào cũng không khiến nó ấm ức, vậy thì bà chết cũng nhắm mắt.

Tô Cửu Nương đau lòng nhìn con gái khóc sướt mướt: “Hân nhi… Là mẹ có lỗi với con…”

“Mẹ…”

Tuy ngắt lời trước lúc lâm chung của người ta rất thất đức nhưng có một số việc hắn không thể không hỏi. Nếu họ lại bỏ sót manh mối thì không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa đây?

Quốc sư đại nhân đi đến mép giường, mở miệng nói: “Tô Cửu Nương, thân phận của người bắt cóc bà là gì? Vì sao ả lại muốn bắt bà?”

Tô Cửu Nương đã hấp hối, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu hắn hỏi gì, nói đứt quãng: “Nàng ta thấy… Ngọc bội… Y Vân… Y…”

Cuối cùng, Tô Cửu Nương chưa nói rõ đã tắt thở.

Bà cũng không đề cập đến phụ thân của Tô Hân, có lẽ cảm thấy dù sao ông cũng đã chết nên có nói cũng chả thay đổi được gì chăng?

Nhưng từ manh mối của Lạc Tiên lâu, khoảng tám chín phần Liễu Nhạn Bắc là phụ thân của Tô Hân. Trước kia, ông từng phụng mệnh Hoàng thượng vào giang hồ làm việc nhưng có lẽ khi đó Tô Cửu Nương cũng không biết thân phận của ông. Nếu không thì sao bà cũng không tìm được ông sau khi ông ấy đã biến mất chứ? Có lẽ chính bà cũng không ngờ được, ý trung nhân của mình lại là đại thần trong triều.

Không phải tự nhiên mà Liễu Nhạn Bắc bỏ mặc Tô Cửu Nương, mà vì khi đó nhà mẹ ruột của Liễu phu nhân mới được Hoàng đế xem trọng nên ông ta không dám lấy tiền đồ của mình ra cược. Đồng thời, vì sau khi cắt đứt liên lạc thì họ không gặp lại nhau nữa nên e là chính ông cũng không biết bà đã có thai.

Mộ lâu chủ phải cảm thán sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại khi thấy Thanh Long khôi phục rất tốt dưới sự chăm sóc của Bích Lạc. Rõ ràng mấy ngày trước hắn ta còn bị thương rất nặng nhưng chỉ qua vài ngày là hắn ta đã tung ta tung tăng như con chim sẻ, tiếp tục dính lấy Bích Lạc.

Vì hắc y nam nhân kia xuất quỷ nhập thần nên Thanh Long không dám truyền tin về, cũng không dám để lại manh mối, đồng thời đã khiến Địa Ngục nhai không tìm thấy hắn ta. Nếu không, một khi bị gã phát hiện thì mạng nhỏ của hắn ta cũng khó mà giữ được.

Vì Thanh Long chỉ mới thấy hắc y nam nhân nên không chắc gã có liên quan gì đến hắc y nhân kia không. Đồng thời, vì nửa đường hắn ta gặp Tô Cửu Nương nên cũng không biết Tô Cửu Nương đã từng gặp gã kia chưa.

Dù Tô Cửu Nương đã chết nhưng nói đi nói lại thì Thanh Long cũng đã cứu bà nên xem như họ đã trả lại món nợ ân tình của Quân Như Ngọc rồi.

Vì thế, Quốc sư đại nhân cũng không ngại tỏ vẻ rộng lượng, ở lại tham gia lễ tang và hôn lễ, nhưng Mộ lâu chủ lại nói hắn hẹp hòi nên mới mong chờ Quân Như Ngọc thành thân. Nghe vậy, hắn cũng không phủ nhận.

Thế giới này không có quy định giữ đạo hiếu nên hôn lễ của Quân Như Ngọc và Tô Hân cũng không cần đợi đến ba năm sau. Sau khi lo liệu xong xuôi hậu sự cho Tô Cửu Nương thì bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.

Cứ xem như thành thân sớm khiến bà an nghỉ cho sớm vậy!

Đối với chuyện này, người vui nhất vẫn là Quốc sư đại nhân. Vì sao ấy hả? Vì tình địch bị đánh bại là chuyện tốt chứ sao!

Vì mới có tang nên Quân Như Ngọc và Tô Hân không định làm lớn, đơn giản toàn bộ hôn lễ, cũng không mời Võ lâm đồng đạo đến tham dự nên càng khiến hôn lễ ảm đạm hơn.

Mộ lâu chủ chợt hỏi Tô Hân mặc áo cưới: “Ngươi thật sự định gả cho sư huynh của ngươi sao?” Thật ra, nàng thấy di ngôn của Tô Cửu Nương rất vô lý khi cột chung hai người không có tình cảm với nhau lại.

Thay vì sống với người mình không thương thì chi bằng sống một mình.

“Nếu không thì sao đây?” Tô Hân đau khổ cười đáp. Mộ lâu chủ nói không sai, đúng là nàng ta đã động lòng với Văn Nhân Dịch nhưng nàng ta tự biết đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả. Dù không có Mộ lâu chủ thì hắn cũng sẽ không yêu nàng ta. Trái lại, nàng ta nên cảm tạ Mộ lâu chủ vì đã đánh thức nàng ta đúng lúc, không khiến nàng ta càng lún càng sâu.

Thật ra, chính nàng ta cũng biết bản thân mình đã không tin vào tình yêu. Có lẽ không có cảm tình như bây giờ mới là tốt nhất, họ mới có thể chung sống hoà bình, làm bạn đến già chứ không phải lo được lo mất, phiền não chồng chất.

Tô Hân ngước lên nhìn Mộ lâu chủ, thở dài nói: “Thật ra, ngươi mới là người thông minh nhất. Ta vốn cảm thấy ngươi xứng đôi với sư huynh nhất nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ngươi đã lựa chọn chính xác. Ta biết sư huynh là người trọng trọng nghĩa, huynh ấy vẫn luôn ghi tạc ân tình của mẫu thân nên dù ngươi chọn huynh ấy thì sư huynh cũng sẽ không từ chối tâm nguyện của mẫu thân ta. Đến lúc đó, chỉ e là mọi người đều sẽ khổ sở. Theo ta thấy như bây giờ đã là tốt nhất. Tuy Văn Nhân Dịch âm hiểm xảo trá nhưng người được hắn yêu sẽ rất hạnh phúc. Nếu đổi lại là hắn thì sẽ không phụ ngươi, nhưng có được tình cảm của hắn cũng không dễ dàng gì. Vả lại, không phải ai cũng có thể chịu được tình yêu của hắn.”

Câu “Ta thà phụ thiên hạ cũng không phụ nàng” khiến vô số người cảm động nhưng không phải người trong cuộc nào cũng có thể chịu được sự áy náy khi phụ thiên hạ, đồng thời, không phải ai cũng gánh cái danh “hồng nhan hoạ thuỷ” được.

Mộ lâu chủ rũ mắt cười cười: “Ngươi rất thông minh.” Nếu không thì nàng sẽ không nhắc nhở nàng ta.

Tô Hân cảm thán: “Có lẽ vậy.” Nàng ta chợt nhớ tới gì đó, nhíu mày nói: “Đúng rồi, trên người mẫu thân của ta có một khối ngọc bội. Ta nghe nói là mẫu thân được một nữ nhân khác tặng cho, trên đấy có khắc hai chữ “Y Vân”. Mẫu thân ta thường xuyên nhìn ngọc bội rồi nói nữ nhân đó là người mà bà kính nể nhất, khiến bà tin tưởng tình yêu đích thực. Ta nghĩ ngọc bội mà bà nói trước khi lâm chung là nó.”

Thật ra, đôi khi nàng ta cũng sẽ nghĩ, nếu mẫu thân không gặp được nữ nhân kia, cũng không tin tưởng vào tình yêu đích thực thì có phải sẽ không gặp gỡ phụ thân phụ bà không?

Nghe xong lời nàng ta nói, sắc mặt Mộ lâu chủ nghiêm túc hẳn lên. Xem ra, đúng là vì khối ngọc bội kia rồi.

“Cảm ơn.”

“Không cần, ta cũng muốn báo thù cho mẫu thân.”

Mộ lâu chủ gật đầu, nhắc nhở nói: “Đến giờ lành rồi.”

Vì Tô Hân chưa bao giờ ngờ mình sẽ gả cho sư huynh nên trong lòng chợt mờ mịt khi nhìn khăn voan rũ xuống, trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ hạnh phúc.

Họ cùng yêu một đôi phu thê, thế rồi vận mệnh trêu ngươi khiến họ cũng sắp thành phu thê.

Tuy Quốc sư đại nhân vui sướng khi thấy Quân Như Ngọc gặp hoạ nhưng không làm ra chuyện gì kích thích y, ngoan ngoãn tham dự hôn lễ. Thật ra, hắn cảm thấy có chút tội nghiệp Quân Như Ngọc khi thấy vẻ mặt đau thương của y.

Sau khi thấy y nhìn Mộ lâu chủ thì chút đồng tình đó đã bay theo gió, chỉ còn lại vui sướng khi tình địch gặp hoạ.

Vào ban đêm, Quốc sư đại nhân ôm Mộ lâu chủ ngồi bên cửa sổ nhìn lồng đèn màu đỏ giăng đầy bên ngoài. Dù giữa họ chỉ có trầm mặc nhưng lại không mất tự nhiên, trái lại còn khiến họ thư thái hơn.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn rồi hỏi: “Nếu là chàng thì chàng sẽ làm thế nào?”

Hắn thản nhiên nói: “Không ai quy định chăm sóc thật tốt là phải cưới người ta cả, báo ân cũng có rất nhiều cách khác nhau.” Giống như hắn sẽ không vì Liễu Nhạn Bắc cho mình ở nhờ mà cưới Liễu Như Yên vậy.

Tuy Tô Cửu Nương muốn Quân Như Ngọc cưới Tô Hân nhưng thật ra, bà chỉ mong có người thay mình chăm sóc con gái mà thôi. Dĩ nhiên bà biết hai đứa nó không yêu nhau nhưng cảm thấy con gái gả cho y thì sẽ an toàn hơn.

Dù đến hoàn cảnh nguy nan thì cũng vẫn có lựa chọn, quan trọng là ngươi có muốn chọn không. Sở dĩ Quân Như Ngọc cưới Tô Hân là vì giữa hàng ngàn hàng vạn lựa chọn, chỉ có điều này mới cần đến y mà thôi.

Nàng vừa nhìn hắn vừa thở dài, hắn nhíu mày hỏi: “Sao vậy?” Sao nàng lại chợt đa sầu đa cảm vậy? Đừng nói với hắn là vì Quân Như Ngọc đấy nhé!

Nàng thở dài nói: “Ta chợt phát hiện thì ra xảo trá cũng có thể thay thế bằng từ khác.”

“Hử?” Hắn hứng thú hỏi nàng: “Từ gì?”

“Thông minh.”

“Đa tạ sự khích lệ của phu nhân.” Môi hắn cong cong, khẽ khàng hôn lên thái dương của nàng.

Cảm giác mềm mại ấm áp khiến đáy lòng của nàng mềm nhũn, duỗi tay ôm eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn ngửi mùi hương nàng thích nhất, bên tai truyền đến giọng nói cười cợt của hắn: “Vì phu nhân, dù vong ân phụ nghĩa cũng đáng giá.”

Tuy giọng điệu của hắn vui đùa nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe ra sự nghiêm túc trong đó. Nàng không cần suy nghĩ cũng có thể biết được hắn không nói cho vui. Tính hắn vốn lười biếng lại thích tự tung tự tác nên không chỉ những lúc thề non hẹn biển mới là nghiêm túc mà lúc nào hắn nói lời đường mật như dụ dỗ thiếu nữ mới lớn cũng là ý nghĩ thật lòng của hắn.

“Phu nhân, hay là chúng ta cũng nương theo bầu không khí mà ôn lại đêm động phòng hoa chúc đi?” Một trong những chuyện khiến hắn hối hận nhất là đã lãng phí đêm động phòng hoa chúc của họ.

Nàng hừ lạnh nói: “Chàng có cảm nhận được bầu không khí của đêm động phòng hoa chúc không?” Hôn lễ này còn kém hơn hôn lễ giao dịch giữa họ nữa. Tân nương mặt ủ mày chau, tân lang đờ đẫn, hai bên đều không tình nguyện nhưng vẫn muốn thành thân. Con người mâu thuẫn vậy đấy, họ luôn vì những chuyện như này mà bỏ qua ước muốn của bản thân.

Hắn nói dối không biết ngượng đáp: “Có chứ, nơi nơi đều vui mừng mà! Chúng ta mau động phòng thôi!” Nói xong, hắn liền kéo nàng lên giường.

“Khoan đã, ta có chính sự cần nói với chàng.”

Hắn vung tay lên rồi nói: “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Màn rơi xuống che khuất cảnh xuân vô hạn bên trong.

“Văn Nhân Dịch, chàng có thể đừng như sói đói không hả?” Làm như tám đời rồi hắn chưa chạm vào nữ nhân ấy.

“Ly nhi, nàng bỏ đói ta tận một ngày.”

Công nhận là một ngày lâu thật đấy! Tuy nàng muốn đạp hắn xuống giường cho bõ ghét nhưng rất nhanh đã bị đôi mắt của hắn câu mất hồn vía.

Đến khi hắn đã no nê thì nàng mới có cơ hội nói lại chuyện Tô Hân đã nói.

Hắn tựa vào giường, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Vẻ mặt của ai kia đầy thoả mãn, lười biếng nghe nàng nói. Sau khi nàng nói xong thì nhìn nàng, lười nhác hỏi: “Nàng phát hiện ra gì rồi?”

Nàng trừng hắn: “Ta kêu chàng nghĩ mà.”

Hắn ôm nàng cọ cọ, ấm ức nói: “Ta không còn sức nữa.”

Nghe vậy, nàng cười ôn hoà hỏi: “Vậy Quốc sư đại nhân có muốn đi ra ngoài hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa để bổ sung nguyên khí không?”

“Không cần đâu.” Hắn không muốn chọc giận nàng thật rồi bị đá ra ngoài phơi mình dưới ánh trăng nên đành phải nghiêm túc suy nghĩ.

“Y Vân, Y Vân… Vân Y…” Hắn nhìn nàng nói: “Có khi nào nữ nhân đó là mẫu thân của ta không?”