Nhìn thấy bộ dạng thất thần của bà lão, Mộ lâu chủ khẽ nhíu mày, hỏi: “Các ngươi là ai? Tìm bổn lâu chủ để làm gì?” Dứt lời, nàng lạnh lùng liếc nữ tử trẻ tuổi kia một cái.

Từ lúc bước vào cửa tới giờ, tầm mắt của nữ nhân kia không rời khỏi Quốc sư đại nhân một giây nào, õng a õng ẹo, ý đồ quá rõ ràng. Nếu không phải hai người này quá khả nghi thì Quốc sư đại nhân đã sớm móc hai con mắt kia ra rồi.

Bà lão kia lập tức hoàn hồn, câu nệ nói: “Dân phụ là Mã thị, đây là nữ nhi của dân phụ, Lệ Nương.”

Nhắc đến hai chữ “Nữ nhi”, trong mắt bà lập tức hiện lên sự bi thương, nhưng cũng biến mất rất nhanh, sau đó nói tiếp: “Nếu không phải bây giờ không còn cách nào, thì dân phụ cũng sẽ không tới tìm phu nhân. Bây giờ dân phụ đã cùng đường rồi, dân phụ chết không hết tội, nhưng bọn họ lại muốn đưa Lệ Nương tới quân doanh. Dân phụ chỉ có một nữ nhi là nàng, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, không đành lòng để nàng đi chịu khổ. Dân phụ không cầu gì, chỉ cầu phu nhân có thể cứu Lệ Nương…” Một nữ tử nhu nhược bị đưa tới quân doanh còn có thể làm gì? Chỉ có thể làm quân kỹ mà thôi.

Xem ra, đôi mẹ con này đã dây vào người không nên trêu chọc, hoặc là có người tìm các nàng tới gây rắc rối cho Mộ lâu chủ.

Mã thị quỳ gối trước mắt Mộ lâu chủ, nức nở nói: “Dân phụ dập đầu với phu nhân!”

“Nương…” Nữ tử trẻ tuổi bị Quốc sư đại nhân câu hồn nãy giờ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, duỗi tay muốn kéo Mã thị dậy, lại bị bà kéo quỳ xuống chung: “Lệ Nương, mau dập đầu với phu nhân!”

Lệ Nương hất tay bà ra, tức giận giận nói: “Nương, sao người phải cầu nàng ta làm gì? Mạng của nàng là do tỷ tỷ đổi lấy, đương nhiên nàng ta phải giúp chúng ta. Nếu không nhờ chúng ta thì nàng ta có thể sống cuộc sống cao quý giống như bây giờ sao?” Trong giọng nói Lệ Nương tràn ngập ghen ghét.

“Con…” Gương mặt của Mã thị vô cùng buồn bực, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, giống như đã quá quen với cái tính này của nữ nhi.

Lệ Nương “hừ” một tiếng: “Con nói có sai đâu chứ? Nàng ta cũng chỉ là…”

Vừa nói một nửa, miệng nàng ta liền bị Mã thị che lại.

Mộ lâu chủ nhìn về phía hai người, ngón tay nhịp trên mặt bàn, bình thản mở miệng: “Để nàng nói.” Nếu đã tìm được phủ Quốc sư, lại có chuyện muốn cầu nàng, vậy chắc chắn bọn họ cũng đã chuẩn bị gì đó rồi.

Mã thị nhíu nhíu mày, liếc về phía Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ tất nhiên hiểu ý của bà ta, nhưng nàng chỉ nói: “Không sao.” Nàng cũng không có bí mật gì mà Quốc sư đại nhân không thể biết.

Mã thị do dự một lát rồi nói: “Phu nhân có biết thân thế của mình không?”

“Bà biết gì thì cứ nói đi!”

Trong lòng Mã thị hơi thấp thỏm khi thấy phản ứng của Mộ lâu chủ quá bình tĩnh, không biết nàng đã biết những chuyện đó hay vốn không tin lời bà ta nói. Mã thị nhìn nữ nhi bên cạnh, cắn chặt răng, nói: “Kỳ thật, phu nhân không phải là nữ nhi ruột thịt của Mộ các chủ, mà là huyết mạch của Âu Dương thừa tướng.”

Mộ lâu chủ còn chưa kịp phản ứng gì thì trên tay đột nhiên căng thẳng, không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn thì lại thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm như đang nhìn một người xa lạ.

Mộ lâu chủ nhíu mày, cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Quốc sư đại nhân không trả lời nàng, chỉ sai người đi chuẩn bị bút mực, sau đó vẽ một bức tranh rồi đưa cho nàng.

Mộ lâu chủ ngơ ngác cặp nam nữ trên bức tranh, hỏi: “Đây là Âu Dương Vũ?” nói đến Âu Dương thừa tướng thì chỉ có thể là thủ hạ của Lăng đế, nổi danh là văn thần võ tướng lúc bấy giờ – Âu Dương Vũ.

Nam tử trong bức tranh có gương mặt ôn hòa, khí chất cao quý, trong mắt lại loé lên ánh sáng, vừa thấy liền biết là một người cơ trí. Vị nữ tử thì nhìn vô cùng dịu dàng, xen lẫn vài phần tinh nghịch.

Bức tranh này đã lột tả được thần thái của hai người họ, người khác vừa nhìn liền có thể tưởng tượng hai người này trông như thế nào.

Mộ lâu chủ cẩn thận nhìn hai người trong bức tranh, không thể không thừa nhận rằng dung mạo của nàng thật sự rất giống với vị nam tử trong bức tranh, ít nhất thì cũng có thể làm người khác vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra vẻ tương đồng giữa hai người.

Quốc sư đại nhân nhìn hai người trong bức tranh, lắc đầu nói: “Vậy mà ta lại không phát hiện ra.”

Lúc trước hắn lần lượt mất đi cha mẹ nên không còn tâm tình chú ý chuyện nào khác. Tuy Âu Dương Vũ đối xử với hắn rất tốt, nhưng vì bận bịu quá nên ông cũng không ở cạnh hắn nhiều. Ấn tượng của hắn về vị Thừa tướng đại nhân đó cũng chỉ dừng lại ở gương mặt ôn hòa nhưng vô cùng khôn khéo, trái lại thì hắn ở bên cạnh dì Tiếu Tình nhiều hơn. Có điều cũng đã hai mươi năm, hắn cũng sắp quên mất gương mặt của hai người họ rồi. Vả lại, lúc trước hắn cho rằng đứa bé đó đã chết nên cũng không nghĩ theo hướng đó.

Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì mới phát hiện hóa ra Mộ lâu chủ và Âu Dương Vũ rất giống nhau. Hơn nữa cặp mắt của nàng cũng cực kỳ giống Tiếu Tình, có điều ít đi một phần dịu dàng, nhiều hơn một phần lạnh nhạt.

Nếu lúc trước Quốc sư đại nhân nhìn thấy Mộ Lưu Ly uống thuốc độc tự sát kia thì có lẽ hắn cũng sẽ nghi ngờ, nhưng đây là một Mộ lâu chủ khác, khí chất của nàng quá mức cường đại, nên khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ dung mạo của nàng.

“Phu nhân, vậy nghĩa là chúng ta đã được đính hôn từ trong bụng mẹ rồi.”

Mộ lâu chủ rất nhanh đã phản ứng lại, hóa ra dì Tình mà Quốc sư đại nhân nhắc đến là Thừa tướng phu nhân. Mộ lâu chủ không khỏi nhìn kỹ nữ tử trong bức tranh, đúng là một người nhìn rất dịu dàng, cũng rất có khả năng sẽ đính hôn đứa con còn trong bụng mình cho một đứa nhóc.

“Người đính hôn với chàng từ trong bụng mẹ không phải là ta.”

Quốc sư đại nhân không thèm để ý: “Dù sao bây giờ cũng là nàng.”

Kỳ thật hắn cũng cảm thấy rất may mắn khi Mộ lâu chủ không phải là Mộ Lưu Ly nguyên bản, không thì vừa mới phát hiện ra phụ mẫu ruột của mình là ai thì lại biết họ đã chết sớm, vả lại còn chết oan uổng như vậy, thể nào cũng vô cùng khổ sở!

Bây giờ Quốc sư đại nhân còn chưa biết, dù cho có quanh co thế nào thì từ đầu đến cuối, người có duyên phận với hắn vẫn luôn là Mộ lâu chủ.

Lời của hai người khiến người nghe không hiểu lắm, nhưng Mã thị cũng biết là nàng đã tin rồi. Bà nhẹ nhàng thở ra, còn nhanh chóng nói thêm: “Dân phụ còn nhớ chỗ xương quai xanh của phu nhân có một cái bớt hình con bướm.”

Nghe vậy, Mộ lâu chủ nhíu nhíu mày, nói như vậy thì lúc “Mộ Lưu Ly” vừa sinh ra cũng có cái bớt con bướm kia à? Nhưng sao sau đó lại không thấy nữa? Trong trí nhớ của “Mộ Lưu Ly” vốn không có cái bớt này, nên nàng vẫn luôn cho rằng cái bớt hình con bướm đó xuất hiện cùng với linh hồn của nàng, dù bây giờ nó đã biến mất.

Nhưng xem ra có lẽ không phải vậy.

Quốc sư đại nhân cũng không khỏi nhướng mày, hắn vốn tưởng đồ án kỳ dị đó là tượng trưng cho thân phận của nàng, nhưng vì hắn chưa bao giờ nghe qua có gia tộc nào lấy hình bướm làm đồ án nên cũng không để ý lắm

Mấy năm nay, vì tra ra hung thủ sau lưng mà hắn đã điều tra rất nhiều người, chứ không riêng gì Mặc Lạc Quốc. Thế nên, nếu hắn không biết gia tộc nào có đồ án con bướm thì có nghĩa là xác suất không có rất cao, nên hắn cũng chỉ cho rằng cái bớt của Mộ lâu chủ đặc biệt thôi.

Nhưng không ngờ cái bớt của Mộ lâu chủ lại có thể chứng minh thân phận của nàng. Có điều, hình như Âu Dương gia cũng không có dấu hiệu đặc biệt như vậy, xem ra cái bớt con bướm này chỉ có mình Mộ lâu chủ mới có.

Tuy cuối cùng cũng biết thân phận của mình nhưng Mộ lâu chủ cũng không kích động mấy. Nói đúng ra, chuyện này cũng không liên quan nhiều tới nàng, có điều đôi vợ chồng này có ân với Quốc sư đại nhân, vả lại cũng là cha mẹ của thân thể này, nàng thấy hai người này cũng rất thuận mắt, cho nên cũng có thể làm chút chuyện cho họ.

Tuy nàng cũng không biết nhiều về Âu Dương Vũ lắm, nhưng từ những chuyện nàng biết thì người này sẽ không bán nước. Thế mà, cuối cùng ông lại vì chuyện thông đồng với địch bán nước mà chết, không những thanh danh một đời bị hủy, mà còn liên luỵ tới người nhà.

Nếu đúng như suy đoán của Quốc sư đại nhân thì đây là việc làm của hắc y nhân, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ báo thù này.

Quốc sư đại nhân rất tò mò về chuyện sao Mộ lâu chủ trở thành nữ nhi của Mộ Nham, không khỏi hỏi Mã thị: “Sao ngươi lại biết được mấy chuyện này?”

Tuy hỏi vậy nhưng Quốc sư đại nhân cũng có thể đoán được đại khái từ lời nói ban nãy của Lệ Nương, song, hắn muốn biết chi tiết hơn.

Mộ lâu chủ đau đầu xoa xoa thái dương, nàng rất muốn đá bay cái ả Lệ Nương kia. Tuy nàng cũng biết giọng nói của Quốc sư đại nhân rất mê người, nhưng nàng ta cũng không cần

phải vừa nghe thấy Quốc sư đại nhân nói chuyện thì hai mắt lập tức tỏa sáng chứ?

Quốc sư đại nhân nhìn Mộ lâu chủ, vô cùng hưởng thụ sự buồn bực của nàng, cũng không còn quá ghét ánh mắt nãy giờ cứ dính lên người hắn nữa, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.

Mộ lâu chủ lặng lẽ nhéo eo hắn một cái, hắn mới nghiêm trang ngồi nghe Mã thị kể lại chuyện năm ấy.

Kỳ thật, đây là một câu chuyện về báo ân.

Lúc trước Tiếu Tình từng cứu mạng vợ chồng Mã thị, cho nên lúc phủ Thừa tướng xảy ra chuyện, trượng phu của Mã thị vẫn luôn thầm để ý, muốn tìm cơ hội cứu Âu Dương Vũ và Tiếu Tình.

Lúc đó Tiếu Tình đã sắp lâm bồn, vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên động thai, sinh non, thân thể vô cùng suy yếu, không thể chạy trốn được. Tiếu Tình không đi được thì tất nhiên Âu Dương Vũ cũng không chịu đi, cho nên lúc Mã Khương tới cướp ngục, hai người chỉ cầu xin ông ta mang hài tử mới ra đời đi.

Mã khương cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa là một người có ân tất báo, tự biết nếu không có Tiếu Tình cũng không có Mã Khương ông ngày hôm nay. Cuối cùng ông cắn răng, đem một trong hai nữ nhi song sinh vừa ra đời đổi chỗ với thiên kim Thừa tướng, vậy thì không ai phát hiện thiếu mất một đứa, cũng sẽ loại bỏ khả năng có người đuổi giết rồi uy hiếp tới tính mạng của nó.

Sau đó, ông lại vội vã đưa hai mẹ con Mã thị suốt đêm rời khỏi kinh thành, còn mình thì mang hài tử tới Hướng Liên Thiên Các.

Đó là lối thoát tốt nhất cho nó mà ông có thể nghĩ ra.

Lúc đó Mộ Nham trong chốn giang hồ có thể nói là “một lời dậy sóng”, lại còn không có con cái. Nếu Mộ Nham chịu nhận nuôi đứa nhỏ này thì ít nhất nó sẽ không phải lo cái ăn cái mặc, cho dù sau này không cẩn thận bại lộ thân phận thì cũng có được một chỗ dựa vững chắc.

Không ngoài ý muốn, lúc Mộ Nham nhặt được đứa trẻ bị “vứt bỏ” ven đường, ông ta lập tức cảm thấy đây là trời cao ban nữ nhi cho mình, hạnh phúc bồng nàng về, thậm chí vì sợ nữ nhi bị người ta nói này nói nọ mà không công bố rằng ông nhặt được đứa nhỏ này. Cho nên, rất ít người biết nữ nhi được Mộ Nham yêu thương như châu như bảo này không phải là do ông không cẩn thận cùng một nữ tử lạ mặt sinh ra, mà là một đứa trẻ bị “vứt bỏ”.

Sau đó Mã Khương cũng cố tình được Mộ Nham cứu, dù võ công rất cao nhưng ông chỉ xin Mộ Nham cho làm việc ở chuồng ngựa. Ông vẫn luôn lén lút bảo vệ đứa bé kia, nhìn nàng lớn lên, cuối cùng cũng vì nàng mà mất mạng.

Nếu tính như thế thì ân tình này quả nhiên khó dứt.

Có thể nói, nếu không nhờ Mã Khương, “Mộ Lưu Ly” vốn không thể sống hạnh phúc trong suốt mười sáu năm cuộc đời như vậy.