Nhìn dấu hôn trên cổ nàng, ánh mắt Văn Nhân Dịch tối sầm lại, sau đó, liền dời tầm mắt đi. Quốc sư đại nhân đang không bình tĩnh a.
Tiến lên vài bước, đem Mộ lâu chủ cuộn chặt vào chăn mới hỏi, “Mộ lâu chủ ngủ ngon không?” Kỳ thật, hắn không phải quân tử như vậy nhưng mà, chỉ nhìn không thể ăn là chuyện vô cùng thống khổ. Xem ra, hắn phải nhanh chóng khiến cho Mộ lâu chủ tự nguyện yêu thương nhung nhớ mới được.
Lúc này, Mộ Lưu Ly mới hoàn hồn trừng hắn, có chút nghiến răng nói, “Không tồi. Còn phải đa tạ GIƯỜNG của Quốc sư đại nhân!”
Văn Nhân Dịch ôn hòa cười nói, “Mộ lâu chủ không cần khách khí. Được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, Bổn toạ mang lên giường là chuyện thường tình mà thôi.”
Trước khi Mộ lâu chủ nổi bão, Quốc sư đại nhân cầm bát trong tay để gần miệng nàng, thấp giọng nói, “Uống vào đi.”
Mộ Lưu Ly nhẹ nhàng liếc hắn một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang nói, sẽ không phải là độc dược đi?
Chống lại tầm mắt hoài nghi của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân tâm tình tốt nói, “Đây là trà giải rượu đặc chế.” Quả thật là đặc chế! Quốc sư đại nhân tự mình nấu, sao có thể không phải là đặc chế?
Nghe thế, Mộ Lưu Ly mới mở miệng uống hết cái bát gọi là trà giải rượu đặc chế. Hương vị không phải quá kém, cổ họng cũng thoải mái hơn.
Văn Nhân Dịch nâng tay lau đi giọt nước còn đọng lại trên khoé môi nàng, đặt nàng nằm xuống giường, dém chăn, ôn nhu nói, “Ngủ thêm một chút nữa đi.”
Mộ lâu chủ mở to mắt nhìn trướng đỉnh (mành che trên đầu giường), lại đảo mắt về phía Văn Nhân Dịch, khẽ nhíu mày. Quốc sư đại nhân sao lại đột nhiên trở nên hiền lành như vậy, sẽ không phải là đang muốn tính kế nàng đi?
Đối với ánh nhìn tò mò pha lẫn nghiên cứu của nàng, Văn Nhân Dịch vờ như không thấy, buông bát xuống, thân thủ cầm lấy ngọc bội bạch liên bên hông, ngón tay thon dài tuỳ ý làm vài động tác, ngọc bội liền tách thành hai đoá hoa sen – một lớn một nhỏ.
Quốc sư đại nhân dùng một sợi dây màu đỏ xỏ đoá hoa sen nhỏ vào, mang vào cổ Mộ Lưu Ly, chống lại tầm mắt nghi vấn của nàng, câu môi cười nói, “Nói như thế nào thì bây giờ chúng ta cũng là phu thê. Nếu ngay cả tín vật đính ước đều không có, cũng quá kỳ quái, hơn nữa…”
Dưới tầm mắt chăm chú của Mộ Lưu Ly, Quốc sư đại nhân cúi đầu cắn khoé môi của nàng một chút, thấp giọng cười nói, “Không phải Mộ lâu chủ thực thích hương vị trên người Bổn toạ sao?” Thanh âm mang theo một chút ái muội, dễ dàng khiến cho nữ nhân mặt đỏ tim đập nhanh.
Tuy rằng trước đó hắn cảm thấy rất thất bại nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng không phải tệ như vậy. Ít nhất có thể xem như là một ưu điểm hấp dẫn Mộ lâu chủ.
Sắc mặt Mộ lâu chủ tức thời đen lại, quả nhiên, không nên uống rượu mà. Nàng đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì rồi?
Tuy sau khi Mộ lâu chủ say rượu có chút bất thường nhưng bây giờ nàng đã thanh tỉnh, dưới ánh mắt trêu tức của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ rất bình tĩnh nói, “Bản lâu chủ vốn thích mùi hương thanh nhã của hoa sen. Chỉ là, mùi hương này xuất hiện trên người của Quốc sư đại nhân quả thật là có chút bị phá hư. Quốc sư đại nhân vẫn là nên đổi loại huân hương khác đi!”
Văn Nhân Dịch nhíu mày, “Ai nói với nàng đây là huân hương của Bổn toạ? Bổn toạ chưa bao giờ dùng huân hương cả.”
Mộ lâu chủ lườm hắn, hừ nói, “Sẽ không phải là trời sinh đã có đi?”
Quốc sư đại nhân thập phần bình tĩnh đáp, “Đúng là trời sinh đã có. Theo lời mẫu thân ta, thời điểm lúc ta sinh ra, có một đàn bướm bay tới.”
Mộ lâu chủ có chút hết chỗ nói rồi, trời sinh mùi thơm lạ lùng? Quốc sư đại nhân thật là yêu nghiệt sao? Yêu nghiệt thì yêu nghiệt đi, vì sao lại là mùi hương yêu thích của nàng – hoa sen a?
Quốc sư đại nhân thấy bộ dạng nàng giống như đã bị đả kích, khoé miệng không kiềm chế được mà cong lên, cười đến phong hoa tuyệt đại, trác ở môi nàng một chút mới lên tiếng, “Ta ở thư phòng, nếu có việc thì có thể trực tiếp phân phó hạ nhân. Bất quá, nếu Mộ lâu chủ nhớ ta, có thể tới tìm ta.” Đây là tương đương với việc cho phép Mộ lâu chủ ra vào nơi cơ mật trọng địa (hồi xưa thì thư phòng thường là nơi chứa cơ mật trọng địa).
Đến khi Quốc sư đại nhân đi ra ngoài đã rất lâu, Mộ lâu chủ vẫn còn trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt ngạc nhiên, Quốc sư đại nhân phát rồ sao?
Qua một hồi lâu, Mộ Lưu Ly mới thu hồi tầm mắt, cầm lấy khối ngọc bội trên cổ, lại đưa lên mũi ngửi ngửi.
Ngưng Hương ngọc – không mùi vị lại có thể hấp thu mùi bên ngoài cho đến khi bão hoà. Hiển nhiên là Văn Nhân Dịch vẫn luôn mang khối ngọc bội bên người cho nên mới có hương vị của hắn.
Mộ Lưu Ly thưởng thức khối ngọc bội đó như có tâm sự. Hôm qua, chuyện xảy ra sau khi nàng say rượu, mặc dù nàng có nhớ được một ít nhưng không chắc chắn lắm. Nhưng bây giờ, Văn Nhân Dịch rất bất thường làm cho nàng phải suy nghĩ một chút.
Rốt cuộc, Văn Nhân Dịch thích nàng thật hay vẫn có mục đích riêng? Nếu như hết thảy đều là diễn trò, thứ có thể khiến cho Văn Nhân hy sinh lớn như vậy chỉ có thể là Lạc Tiên lâu. Chỉ là, người nắm giữ toàn bộ Mặc Lạc quốc, thật sự sẽ uỷ khuất bản thân chỉ vì một Lạc Tiên lâu thôi sao?
Cho dù nàng nghĩ Văn Nhân Dịch là một người không từ bất kỳ thủ đoạn nào nhưng cũng rất rõ ràng Văn Nhân Dịch không phải không có điểm mấu chốt. Nếu Văn Nhân Dịch đang diễn trò, hành vi hiện tại của hắn cũng có thể xem như là bán đứng thân thân thể đi? Vì Lạc Tiên lâu mà không tiếc bán đứng thân thể, không giống với tác phong của Quốc sư đại nhân chút nào!
Mộ lâu chủ có chút rối rắm. Nàng cảm thấy, với thủ đoạn của Quốc sư đại nhân sẽ không lưu lạc đến việc bán đứng thân thể chỉ vì Lạc Tiên lâu nhưng đồng thời cũng cảm thấy người giả dối như Quốc sư đại nhân sẽ không dễ dàng thích một ai.
Tin hoặc không tin – chỉ tuỳ vào quyết định của nàng.
Viện của Quốc sư đại nhân là Vân Y các – địa phương thanh nhã nhất trong phủ Quốc sư. Trong viện đó, Mộ lâu chủ thích nhất là Hương Tuyết Hải – vật phẩm tiến cống từ nước khác. Tuy là cây nhưng không vương một chiếc lá nào, tuyết trắng cũng chỉ có thể nép mình dưới tán cây. Một năm bốn mùa cũng không héo tàn, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những bông hoa tung bay trong gió, mang theo hơi thở thanh kiết, làm cho người ta như lạc vào tiên cảnh.
Bởi vì là cống phẩm, cả phủ Quốc sư cũng chỉ có một gốc. Có thể tưởng tượng ra, nếu cả sân đều là cây này, tuyệt đối sẽ không hổ thẹn với cái tên Hương Tuyết Hải này.
Lúc này, trong tay Mộ lâu chủ cầm một quyển sách, ngồi ở xích đu dưới tàng cây, gió thổi nhè nhẹ, bên cạnh là bàn nhỏ đã bày biện sẵn đồ ăn vặt, khỏi cần nói cũng biết là có bao nhiêu nhàn nhã.
Đối với vị Quốc sư phu nhân – Mộ lâu chủ đột nhiên xuất hiện này, hạ nhân phủ Quốc sư vẫn hầu hạ thập phần chu đáo. Trước không bàn đến thái độ của Quốc sư đại nhân với Mộ lâu chủ, dẫu sao Mộ lâu chủ cũng là Hoàng Thượng ban cho Quốc sư đại nhân, hơn nữa, còn tự mình ban hôn. Vả lại, Mộ lâu chủ cũng không phải là người mà bọn họ có thể trêu vào. Đã có việc Tang Nhu cô nương bị Mộ lâu chủ đuổi ra khỏi phủ cảnh tỉnh, hạ nhân phủ Quốc sư tuyệt đối không dám chậm trễ.
Hiện tại, trong phủ Quốc sư, Mộ lâu chủ tuyệt đối là độc sủng. Ai bảo hậu viện của Quốc sư đại nhân chỉ có một mình nàng chứ?
Cạnh bên nàng là Quốc sư đại nhân mềm nhũn nằm trên nhuyễn tháp, híp đôi mắt hoa đào câu nhân lại, nhìn chằm chằm nàng, khoé miệng mang theo ý cười ôn hoà, bộ dáng mười phần là yêu nghiệt ngàn năm. Chỉ là, Quốc sư đại nhân đang rất rối rắm.
Bởi vì, hắn phát giác Mộ lâu chủ đột nhiên trở nên bí hiểm, hắn hoàn toàn không đoán ra được nàng đang suy nghĩ cái gì. Đối với Quốc sư đại nhân nóng lòng muốn bắt được nàng đến tay mà nói, đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt gì.