Quốc sư đại nhân liếc nhìn bái thiếp, thấp giọng thì thầm bên tai Mộ lâu chủ, “Mộ lâu chủ sẽ không phải vì thoát khỏi sự dây dưa của Thái tử điện hạ mà hợp tác với Bổn toạ, bây giờ lại hợp tác với Thái tử điện hạ để đối phó ngược lại với Bổn toạ đi?”
Mộ Lưu Ly đưa lưng về phía đôi mắt yêu dã kia, trầm ngâm nói, “Cũng có thể lắm.”
Văn Nhân Dịch há miệng cắn vành tai trắng nõn trước mắt, mài mài, hừ nhẹ, “Chẳng lẽ Mộ lâu chủ muốn mưu sát phu quân?”
Mộ lâu chủ đột nhiên thân cận đã cho Quốc sư đại nhân một viên đan dược, cho nên, Quốc sư đại nhân đã khôi phục lại bộ dáng yêu nghiệt như bình thường, mọi việc đều nắm trong tay.
Mộ Lưu Ly run rẩy một chút, thân thủ đẩy đầu của hắn ra, đối với bộ dáng ôn hoà của hắn có chút bất mãn, tựa như việc Quốc sư đại nhân muốn chọc Mộ lâu chủ tức giận. Tất nhiên Mộ lâu chủ cũng phát hiện ra Quốc sư đại nhân đã trở về như bình thường, nghĩ lại bộ dáng ai oán lúc trước, quả nhiên, một bước sa chân ngàn đời lỡ hận mà. Vất vả lắm mới nắm được tiên cơ lại bị huỷ trong tay nàng, chỉ sợ sau này muốn đối phó Quốc sư đại nhân sẽ khó hơn nhiều.
“Chẳng lẽ Quốc sư đại nhân đã quên, Bản lâu chủ với ngươi là phu thê danh phù kỳ thực?”
*danh phù kỳ thực: có tiếng mà không có miếng, hữu danh vô thực.
Bích Tiêu mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, không nhìn hai người đang náo loạn, không khí thập phần ái muội, trong lòng đang nói thầm, nếu khi nãy hắn ta không tới kịp thì không biết có phải đã lên giường chưa nữa, bây giờ lại nói là phu thê danh phù kỳ thực, Lâu chủ đang lừa ai thế? Vả lại, hắn ta cũng không biết hôm đó Quốc sư đại nhân nói phu thê ân ái có phải thật sự hay không, bởi vì hắn ta cũng không dám đến hỏi Lâu chủ a!
Quốc sư đại nhân nhìn chằm chằm vào Mộ lâu chủ một hồi lâu, đột nhiên, một tay ôm lấy nàng đi vào phòng, ngữ khí lười biếng mà tà mị, “Để biến điều này thành sự thật đúng là không dễ dàng chút nào, bây giờ chúng ta biến nó thành sự thật đi.”
Mộ Lưu Ly cũng không giãy dụa, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, tựa vào ngực hắn nhắm mắt dưỡng thần, Văn Nhân Dịch nhíu mày, nhìn nàng như có điều suy nghĩ, bây giờ Mộ lâu chủ cao thâm hơn nhiều, tâm tư càng ngày càng khó đoán a!
Đây là lại có tính toán gì nữa?
Đều nói phong thuỷ luân chuyển, một chút cũng không sai. Trước kia Mộ lâu chủ mơ hồ, cộng thêm thái độ tuỳ ý, luôn bị Quốc sư đại nhân khi dễ. Hiện tại, Mộ lâu chủ còn thật sự vùng dậy, Quốc sư đại nhân động tâm trước liền không hay ho.
Đoán đi, dùng sức đoán đi! Đoán xem Mộ lâu chủ đang suy nghĩ cái gì? Kỳ thật, Mộ lâu chủ đang suy nghĩ, cảm giác được Quốc sư đại nhân ôm cũng không tệ lắm.
Bích Tiêu bị người quên lãng ngơ ngác nhìn thân ảnh hai người biến mất, thở dài trong lòng, lặng lẽ lui xuống.
Quốc sư đại nhân dĩ nhiên không dám đem Mộ lâu chủ ăn sạch sẽ, mà Mộ lâu chủ cũng mặc kệ tâm tình của hắn, sáng sớm ngày thứ hai liền chuẩn bị gặp mặt Thái tử điện hạ.
Chỉ là, Quốc sư đại nhân rất không cam lòng.
Hôm sau, Mộ lâu chủ vừa ngồi dậy, bên hông liền có thêm một cánh tay ôm nàng về, “Phu nhân, sớm như vậy là muốn đi đâu?” Tiếng nói khàn khàn dị thường mị hoặc, bàn tay to không thành thật dao động, y phục xốc xếch xộc xệch trên người Mộ lâu chủ đều sắp bị cởi ra.
Mộ Lưu Ly thầm mắng yêu nghiệt, tay cũng đồng thời bảo vệ y phục của mình, đá Quốc sư đại nhân thối tha một cước, trong miệng thốt ra hai chữ, “Cút ngay.”
Đáng tiếc, một khi Quốc sư đại nhân muốn bám người, so với kẹo bọc đường chỉ có hơn chứ không kém, một cước không đến nơi đến chốn đó làm sao có thể đá văng hắn? Quốc sư đại nhân thu cánh tay lại, nắm vòng eo mềm mại của Mộ lâu chủ, ôm nàng chặt hơn nữa.
Hai thân thể chặt chẽ thiếp hợp (dính sát vào nhau), dường như Quốc sư đại nhân ngại chưa đủ, duỗi chân dài ra, giữ chặt hai đùi của Mộ lâu chủ, phòng ngừa nàng lại hành hung.
Mặt Mộ Lưu Ly dán vào ngực trần trụi của hắn, cả người đều bị hắn nhét vào trong lòng, chỉ còn một bàn tay có thể động đậy. Vì thế, tay nàng không
khách khí bấm một cái trên lưng hắn, nhíu mày nói, “Lần sau không cho phép không mặc thuỵ y (áo ngủ)!”
Tuy rằng sau khi đại hôn bọn họ vẫn chưa phân phòng, cũng chưa phân giường nhưng Văn Nhân Dịch cũng không dám làm càn. Dù đôi khi có động tác thân mật nhưng cũng không dám động vào điểm mấu chốt của Mộ lâu chủ.
Hôm qua, sau khi Quốc sư đại nhân phát hiện một kế đó của Mộ lâu chủ, lo lắng trong lòng trở thành hư không, khôi phục lại bộ dáng vô lại, có thể chiếm được bao nhiêu đậu hũ của nàng thì cứ chiếm. Ngủ một giấc lại có thể làm y phục rơi mất, chút y phục ít ỏi còn sót lại trên người Mộ lâu chủ đều do nàng liều mạng bảo vệ.
“Tê… Mộ lâu chủ, nàng cầm tinh con mèo sao?” Quốc sư đại nhân ngoài miệng oán giận, thân thủ lại bắt lấy bàn tay đang hành hung của Mộ Lưu Ly, đặt ở bên môi, khẽ hôn một cái, khoé miệng tràn ra một nụ cười, ái muội nói, “Không mặc thuỵ y, ngủ thoải mái hơn nhiều. Lần sau Mộ lâu chủ cũng thử xem?”
Mộ Lưu Ly đảo tầm mắt qua mặt nạ của hắn, thản nhiên toát ra một câu, “Quốc sư đại nhân, đỉnh của ngươi đụng ta.”
Lời này thực trắng trợn nhưng nếu muốn Quốc sư đại nhân xấu hổ thật sự là không dễ chút nào, chỉ thấy hắn nhíu mày, hơi nghi hoặc nói, “Phải không?” Dứt lời, làm như muốn điều tra thật giả, thắt lưng động đậy, lửa nóng từ nơi nào đó thuận thế hướng tới địa phương bí ẩn. (Nhạc Dao: Khụ, đọc H nhiều rồi nhưng edit H là lần đầu tiên… Không biết từ ngữ đã ổn chưa nhỉ?)
Cách y phục đơn bạc, Mộ Lưu Ly có thể cảm giác rõ ràng nhiệt độ đó, sắc mặt liền đen lại, hất văng Quốc sư đại nhân, cả giận nói, “Tử sắc lang!”
Nhìn Mộ lâu chủ “chạy trối chết”, Quốc sư đại nhân không che không dấu, loã thể nằm trên giường lớn cười ra tiếng. Thanh âm tao nhã vô hạn, yêu nghiệt vô song, rõ ràng cái gì cũng không thấy, lại cố tình câu hồn của người khác như vậy.
Đến khi Mộ lâu chủ ra khỏi phòng, Quốc sư đại nhân mới đột nhiên ngừng lại, không đúng a! Hắn vốn định giữ nàng lại, như thế nào lại không cẩn thận để cho người ta trốn thoát rồi?
Quốc sư đại nhân vội vàng nhảy xuống giường, mặc y phục vương vãi ở dưới đất vào, bước nhanh ra cửa phòng, “Minh Y…”
Minh Y lắc mình xuất hiện, khuôn mặt lãnh đạm bẩm báo, “Chủ thượng, chủ mẫu trèo tường ra.” Không hổ là thủ hạ đắc lực của Quốc sư đại nhân, cái gì cũng chưa nói, liền biết Quốc sư đại nhân muốn hỏi gì.
Trèo tường? Văn Nhân Dịch nhịn không được nhíu mày, nữ nhân này ngay cả cửa chính đều không đi, rõ ràng là sợ hắn bắt nàng về. Xem ra, nàng đã quyết tâm muốn liên hợp với Mặc Diễm để đối phó với hắn.
Văn Nhân Dịch thở dài, quên đi, nếu nàng đã muốn đùa giỡn thì để nàng đùa giỡn đi. Dù sao, hắn cũng sẽ bảo hộ nàng.
Liếc mắt đưa tình với Quốc sư đại nhân một hồi, Mộ lâu chủ vẫn không vội vã đi gặp Thái tử điện hạ mà về Lạc Tiên lâu trước. Hôm qua, khi Bích Tiêu tới Quốc sư phủ, bị Văn Nhân Dịch náo loạn, nàng đã quên mất một chuyện trọng yếu.
Hiện tại, nàng đã là Quốc sư phu nhân, như thế nào cũng phải hiểu biết một chút thế cục trong triều, mới biết ai là địch ai là bạn chứ.
Nói tóm lại, toàn bộ Mặc Lạc quốc đều nằm trong sự khống chế của Văn Nhân Dịch. Mặc Thiên hoàn toàn không màng chính sự, Mặc Diễm một lòng muốn so sánh với Văn Nhân Dịch, dĩ nhiên sẽ có thế lực của chính mình. Mộ Lưu Ly hoài nghi, có lẽ trong triều còn có người của Vân quý phi, tuy rằng nàng chỉ mới gặp Vân quý phi một lần vào ngày đại hôn nhưng lại cảm giác được nữ nhân này không hề đơn giản.