Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Minh Y lườm gã một cái rồi khoanh tay trước ngực, đứng dưới bóng râm đợi Quốc sư đại nhân.
Tiểu tặc Kinh Thiên cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của y, đây vốn là tính cách của Minh Y. Nếu y đột nhiên xởi lởi thì gã mới sợ hãi đó. Vì vậy, Kinh Thiên không nhìn Minh Y nữa, gã đi vòng quanh Tang nhu, chậc chậc vài tiếng: “Mỹ nhân đang xinh tươi như hoa như ngọc, sao lại ra nông nỗi này? Là ai thiếu đạo đức mà không thương hoa tiếc ngọc như vậy hả?”
Lúc này, y phục của Tang Nhu xốc xếch, mái tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, phần thân thể lộ ra ngoài bị bầm, vừa nhìn là đã biết ả vừa mới bị cưỡng gian. Sau đó, hai tay ả giữ ngực, nhìn như sắp gục ngã, cực kỳ chật vật.
“Yến Kinh Thiên.” Giọng điệu lười biếng tưởng chừng như vô hại lại khiến cho Kinh Thiên nhảy về sau vài bước, gã nhìn về phía cửa viện, cười nịnh nọt: “Sư huynh…” Quả nhiên, muốn xem kịch hay là phải trả giá thật đắt mà. Gã đã cực khổ lết được tới đây thì lại bị bắt quả tang.
Tang Nhu không biết Quốc sư đại nhân có sư đệ nhưng ả cũng từng nghe qua thanh danh của đạo tặc Kinh Thiên. Chỉ là, bây giờ ả không kịp nghĩ nhiều như vậy, mắt thấy Quốc sư đại nhân thì liền lao tới chỗ hắn ngay.
Quốc sư đại nhân nghiêng người qua một bên, Tang Nhu liền ngã chổng vó. Không biết là do hắn cố tình hay là trùng hợp mà cú ngã này đã làm cho ả phun ra cái bánh bao thịt bị kẹt ở trong miệng. Ả ho khan hai tiếng, lăn qua lộn lại rồi mới đứng lên, bàn tay đang muốn níu áo của hắn thì Quốc sư đại nhân đã né ra.
Quốc sư đại nhân rũ mắt nhìn ả, giống như không nhìn thấy sự chật vật của ả, khuôn mặt vẫn vô cảm, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói đi!”
Dưới ánh nhìn bình tĩnh của hắn, cõi lòng Tang Nhu lạnh đi, bỗng chốc sinh ra một nỗi sợ hãi, ả cảm thấy cực kỳ khó thở, vết thương nơi lồng ngực càng khó chịu hơn nhưng bây giờ ả không quan tâm gì nữa, hai mắt đỏ hồng, vừa khóc nức nở vừa kể: “Quốc sư đại nhân, lần này Mộ lâu chủ cực kỳ quá đáng, nàng ta hạ dược Lục Diễn, ta… Ta…” Ả không nói hết câu nhưng dựa trên những gì ả đã nói cộng thêm bộ dáng hiện tại của ả, ai cũng đoán ra được ả muốn nói gì.
Tang Nhu bất chấp việc sẽ bị Quốc sư đại nhân chán ghét mà hãm hại Mộ lâu chủ. Nếu ả đã không sống tốt được thì Mộ Lưu Ly đừng hòng sống yên. Chỉ là, ả vẫn không dám kêu thẳng tên của Quốc sư đại nhân.
Nếu là người khác thì ả đã hãm hại được rồi, tiếc rằng đây là Mộ lâu chủ. Dẫu sao, Tang Nhu cũng đã bị Lục Diễn cưỡng bức. Huống hồ danh tiết của một nữ nhân rất quan trọng, xảy ra chuyện như vậy, che giấu còn chưa đủ thì sao có thể chủ động nói ra được chứ. Bây giờ, ả ta lại chủ động nói hết với ý trung nhân của mình, người bình thường sẽ nghĩ rằng ả không cam lòng bị hại nên mới bất chấp tất cả để nói ra sự thật. Vì thế, người khác nhất định sẽ không nghi ngờ lời của ả.
Nhưng người đang đối mặt với ả cũng không phải là người bình thường. Sau khi ả dứt lời, sắc mặt của Minh Y và Kinh Thiên liền trở nên cực kỳ khó coi.
Bây giờ, Kinh Thiên là người của Lạc Tiên lâu. Vả lại, Mộ lâu chủ còn là phu nhân của sư huynh của gã. Với Minh Y thì Mộ lâu chủ đã được xem như là một nửa chủ tử của y. Còn Tang Nhu chỉ là người qua đường với họ mà thôi. Vì thế, cả hai đều thiên vị Mộ lâu chủ hơn.
Huống chi, họ khá hiểu về nhân cách của Mộ lâu chủ. Nếu Mộ lâu chủ muốn đối phó với Tang Nhu thì sẽ hạ thủ tàn độc gấp trăm ngàn lần, tuyệt đối sẽ không để cho ả còn sức để chạy tới tìm Quốc sư đại nhân để cáo trạng.
Nghĩ vậy, ánh mắt hai người nhìn Tang Nhu liền thay đổi. Kinh Thiên không hề che dấu sự chán ghét với Tang Nhu. Hừ, dám chen chân vào gia đình người ta, ta nguyền rủa ngươi bị lừa đá!
Khuôn mặt của Minh Y vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt nhìn Tang Nhu lạnh đi vài phần, hai tay vuốt ve sáo ngọc trong ống tay áo, suy tư có nên thổi một khúc yên giấc cho ả không.
Lạ lùng thay, Quốc sư đại nhân vẫn cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt không chút gợn sóng. Một lát sau, hắn nói: “Tang Nhu, Bổn toạ đã xem thường ngươi.”
Quốc sư đại nhân lắc đầu khi nhìn Tang Nhu đang lấy tay ấn ngực ả, thân hình run rẩy nhưng vẫn đứng thẳng. Quả nhiên, phải nhổ cỏ tận gốc mới có thể yên tâm mà!
Thật không ngờ Tang Nhu có thể dựa vào hận ý để chiến thắng thuốc độc. Lúc ấy, thuốc hắn đưa cho Tang Nhu không phải là thuốc bổ. Bất kể lúc nào, Tang Nhu có địch ý với Mộ lâu chủ thì ngực sẽ cực kỳ đau. Đây xem như là trừng phạt vì Tang Nhu mơ tưởng sẽ phá vỡ tình cảm giữa hắn và Ly nhi. Mặt khác, đây là chế ước ràng buộc Tang Nhu, đề phòng ả sẽ tổn thương Mộ lâu chủ. Tuy rằng phu nhân nhà hắn thông minh hơn Tang Nhu rất nhiều nhưng hắn vẫn phải đề phòng.
Tuy gần đây Tang Nhu thường xuyên bị đau ngực nhưng ả không nghĩ nhiều, bởi vì ả tưởng rằng ả đau lòng khi nhìn thấy Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ thân mật với nhau. Thật ra, nguyên nhân là vì ả ghen tỵ với Mộ lâu chủ nên sinh ra địch ý, viên thuốc kia mới khiến ả đau lòng như thế. Lần trước, ả ngất xỉu là vì địch ý với Mộ lâu chủ đã đạt tới đỉnh.
Bây giờ, Tang Nhu hãm hại Mộ lâu chủ nhưng vẫn không ngất đi, thực hiển nhiên là đã thoát khỏi sự ràng buộc của thuốc. Điều này chỉ có thể giải thích rằng tiềm lực của con người là vô hạn, tất nhiên, đây cũng là nguyên nhân ả ta phải chết.
Lý do thứ nhất, Quốc sư đại nhân sẽ không để một người oán hận Mộ lâu chủ như vậy còn sống. Thứ hai, từ lúc Tang Nhu muốn chen chân vào giữa hắn và Ly nhi thì ả đã trở thành cái gai trong mắt hắn. Nếu không phải ả ta vẫn còn hữu dụng với phu nhân nhà hắn thì hắn đã không dễ dàng tha cho ả lâu như thế.
Long có nghịch lân, đụng vào tất chết. Với Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ là nghịch lân của hắn. Một khi đụng vào Mộ lâu chủ, hắn sẽ phô bày hết sự vô tình từ trong xương tuỷ ra, thậm chí là lục thân cũng sẽ không nhận.
Có lẽ đây là bản chất của dòng họ Văn Nhân. Khi xưa, Văn Nhân Hoằng vì ái thê mà từ bỏ mọi thứ, quy ẩn nơi non xanh nước biếc. Sau đó, ông lại bỏ lại con thơ, tuẫn táng vì tình, không biết nên nói là vô tình hay si tình nữa? Mà lúc ấy, Quốc sư đại nhân mới lên năm đã có thể hiểu được hành động của phụ thân. Từ đó có thể thấy được, hắn và phụ thân hắn giống nhau từ trong xương cốt.
Thật ra Quốc sư đại nhân không nghĩ Tang Nhu rất yêu hắn. Hắn biết Tang Nhu mê mẩn hắn nhiều hơn là yêu, chỉ là phần mê mẩn đó đã lẫn tạp chất. Trước đây, điều này không thể hiện rõ ràng nhưng từ khi gặp lại, hắn có thể nhìn ra Tang Nhu mê luyến hắn pha lẫn không cam lòng. Ả không cam lòng là vì nhìn thấy hắn và Mộ lâu chủ quá mức ân ái, còn ả vẫn lẻ loi một mình. Vì vậy, lúc nào ả cũng có muốn ganh đua với Mộ lâu chủ.
Tang Nhu hẳn là có lòng muốn được hắn chở che thêm một lần nữa. Dẫu sao, Quốc sư đại nhân cũng khá hiểu Tang Nhu. Hắn có thể đoán được, sau khi rời khỏi phủ Quốc sư, cuộc sống của ả sẽ không thuận buồm xuôi gió nhưng hắn không hề có ý định hỏi han. Vì hắn không có nghĩa vụ phải nhọc lòng chiếu cố người khác, ngoại trừ Mộ lâu chủ. Đương nhiên, năng lực sinh tồn của Mộ lâu chủ rất mạnh, nàng vốn không cần sự quan tâm của hắn.
Hiện tại, Tang Nhu vẫn chưa biết vận mệnh của ả sẽ ra sao. Nghe xong lời nói của Quốc sư đại nhân, ả càng tỏ ra thương tâm, đồng thời cũng tỏ ra phẫn nộ vì bị hại: “Quốc sư đại nhân, Mộ Lưu Ly ác độc như vậy, chẳng lẽ chàng vẫn muốn bảo vệ ả sao? Nếu là như vậy thì ta sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng mà, dù phải làm ngọc đá cùng tan thì ta sẽ tuyệt đối không tha cho người đã hại ta!”
Quốc sư đại nhân híp hai mắt lại, cong môi cười. Khi nhìn Tang Nhu, sự khinh miệt trong mắt hắn vô cùng rõ ràng. Ánh mắt của hắn không khiến người ta chán ghét, nó chỉ khiến người khác cảm thấy người bị hắn nhìn kém hơn hắn một bậc, đây vốn là ánh nhìn của người trên cao nhìn xuống họ.
Quốc sư đại nhân lười biếng nói: “Tang Nhu, khả năng đóng kịch của ngươi càng ngày càng tiến bộ.” Thực đáng tiếc, trong mắt hắn, đây vẫn chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Sau khi cảm thán một câu, không để cho Tang Nhu có cơ hội phản bác, Quốc sư đại nhân không chút nương tay bóp cổ Tang Nhu, giọng nói cực kỳ ôn hoà: “Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi có cơ hội làm hại nàng sao?”
Tang Nhu kinh sợ, run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt đỏ dần, càng lúc càng khó thở, ả mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Đến bây giờ, ả mới đột nhiên phát hiện, bản thân chưa bao giờ hiểu người nam nhân này. Lúc này, trên khoé môi của hắn vẫn là nụ cười lười biếng quen thuộc, nhìn vào thì cực kỳ ôn hoà, giờ này khắc này lại khiến ả rét đến tận tim.
Dù là tà mị hay lười biếng hoặc ôn hoà cũng chỉ để che đi trái tim lạnh như băng kia.
Hai tay Tang Nhu cố hết sức gỡ bàn tay đang bóp cổ ả nhưng vẫn không thành công. Quốc sư đại nhân khống chế lực rất tốt, hắn không lấy mạng ả nhưng sẽ để ả cảm giác được cái chết đang cận kề. Tang Nhu cực kỳ sợ hãi, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ vì sự vô tình của Quốc sư đại nhân. Ả hé miệng thở dốc, nói đứt quãng: “Ta chỉ… Yêu chàng mà thôi, điều này… Là sai sao?” Ả nói không liền mạch nhưng Quốc sư đại nhân vẫn hiểu được.
Nhưng muốn Quốc sư đại nhân động lòng từ bi không hề dễ dàng, hắn ôn hoà mở miệng: “Ngươi yêu ai là chuyện của ngươi. Nhưng ngươi có tâm tư không nên có thì đây là tội tày đình, không thể tha được.”
Cổ tay dùng sức, đầu óc của Tang Nhu trở nên mơ hồ. Đương lúc ả nghĩ mình đã chết thì lại cảm thấy không cam lòng, không muốn nhắm mắt lại nên ả ra sức mở to mắt, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, mở miệng quát: “Ta hận Mộ Lưu Ly, ta muốn ả chết. Dù ta thành quỷ thì cũng sẽ không tha cho ả…” Nói xong, trong lòng ả sung sướng vì đã trả được thù, khoé miệng cong cong, vẻ mặt cực kỳ quỷ dị.
Tuy Tang Nhu không thể nói thành tiếng nhưng Quốc sư đại nhân có thể đọc khẩu âm, cong môi cười, vừa lười biếng vừa tà mị, đáy mắt lạnh lẽo như tuyết, giọng nói cực kỳ ôn hoà: “Vậy thì, để nỗi hận của ngươi giết chết ngươi nhé?”
Tà mị pha lẫn lạnh lùng và ôn hoà, đúng là một sự dung hoà hoàn mỹ. Quốc sư đại nhân lúc này khiến người ta cảm thấy nguy hiểm đến tận cùng nhưng đồng thời cũng hấp dẫn chết người.
Kinh Thiên quan sát sư huynh, chậc chậc vài tiếng. Mỗi lần như thế này, gã đều cảm thấy may mắn là bản thân đã bị sắc đẹp của Quốc sư đại nhân đầu độc quá lâu nên đã kháng cự được, ít ra thì gã không mất hồn vì một cái mặt nạ.
Giọng nói của Quốc sư đại nhân tràn đầy sự thương lượng nhưng hắn không hề có ý thương lượng với Tang Nhu. Nói xong, hắn ném người ra chỗ khác, liếc Minh Y rồi quay người lại. Nếu bây giờ hắn không trở về thì Mộ lâu chủ sẽ tỉnh lại mất.