Thực hiển nhiên, lại thêm một nữ nhân ngây thơ tin vào việc chân thành sở tới kiên định (luôn chân thành thì sẽ thành công chăng?).
“Chân thành sở tới kiên định” cũng không có gì là sai, nhưng cũng phải tuỳ đối tượng. Hàn Băng có thể tan chảy khi ngươi làm thế nhưng nếu ngươi đang ôm một viên kim cương thì cả đời nó cũng sẽ không trở nên nhu tình như nước được.
Tay Mộ Lưu Ly xoa hàm dưới của hắn, nhíu mày nói, “Muốn nghe ý kiến của ta?”
Văn Nhân Dịch bắt lấy tay nàng, cười nói, “Nếu nàng thật sự muốn xem bộ dáng của ta, ta cũng có thể cho nàng xem. Nhưng mà, ngươi nàng báo đáp.”
Mộ Lưu Ly bình tĩnh thu hồi tay, thản nhiên nói, “Ngươi vốn là người tự xem mình là trung tâm, chưa từng có người kề cận ngươi, ngươi cũng chán ghét người muốn kề cận ngươi. Đối với Tang Nhu, nếu nói ngươi nuôi dưỡng một nữ nhân không bằng nói ngươi nuôi dưỡng một sủng vật, đã là sủng vật thì nên ngoan ngoãn, không nên đòi từ chủ nhân thứ mà nàng ta không có được.
Thời điểm ngươi cao hứng sẽ cho phép nàng ta làm nũng, thời điểm ngươi mất hứng sẽ cảm thấy nàng ta thực đáng ghét. Ngươi sẽ hảo hảo dưỡng nàng ta, nhưng tuyệt không cho nàng ta nhiều lắm. Đối với loại người vô tình như ngươi, chỉ sợ nếu nàng ta chết, ngươi cũng sẽ không có một chút thương tâm.
Ngươi đối tốt với nàng ta là vì nàng ta thực ngoan, thực nghe lời. Một khi nàng ta làm ra chuyện gì chọc cho ngươi không vui, ngươi sẽ không chút nào lưu tình mà vứt bỏ sủng vật này.”
Mộ Lưu Ly nhìn con ngươi thâm trầm của Văn Nhân Dịch, giống như muốn nhìn sâu vào nội tâm của hắn, cuối cùng tổng kết lại một câu, “Văn Nhân Dịch, ngươi thực biến thái!”
Hiện tại nàng có thể khẳng định, Văn Nhân Dịch đến Lạc Tiên lâu không phải vì Tang Nhu làm hại hắn tâm tình không tốt.
Bởi vì sủng vật không có phân lượng quan trọng như vậy. Cho dù lúc ấy trong lòng có một tia không vui, cũng chỉ là lúc đó mà thôi.
“Ha ha…” Văn Nhân Dịch chôn đầu ở gáy của nàng, cười thấp ra tiếng, “Người hiểu ta cũng chỉ có Mộ lâu chủ.”
Thân thủ vuốt ve lưng của nàng, Văn Nhân Dịch cười nói, “Bị người khác nhìn thấu là một chuyện rất nguy hiểm!” Ngữ khí tựa hồ như thở dài lại lộ ra một chút nguy hiểm.
Thật sự hắn không nghĩ Mộ Lưu Ly có thể xem thấu triệt hắn. Tuy rằng những lời hắn nói đều có thể suy đoán ra nhưng người bình thường sẽ không thể nào lý giải được đến mức này. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được người có thể nhìn thấu hắn, thật không biết là tốt hay là không tốt nữa? Bất quá, có thể xem như ở một mức độ nào đó, Mộ lâu chủ cũng cùng là một loại người với hắn. Nếu không, sao có thể hiểu hắn như thế?
Mộ Lưu Ly không để ý đến hắn lộ ra nguy hiểm, chỉ hơi hơi nhắm mắt, “Kỳ thật, ngươi đã sớm cảm giác được cảm tình của Tang Nhu đối với ngươi có biến hoá đi? Nhưng ngươi lại tuỳ ý để nàng ta đuổi theo ngươi, bởi vì ngươi vốn không thèm để ý, không thèm để ý đến cuối cùng nàng ta có thể bị thương hay không. Văn Nhân Dịch, ngươi thật vô tình.”
Lời nói cứ như thể trách cứ nhưng từ trong miệng nàng nói ra thực thản nhiên, không có một chút ý tứ trách cứ nào.
Chuyện này vốn không có quan hệ với nàng, cho nên Văn Nhân Dịch xử sự như thế nào cũng không cần đến sự bình phẩm của nàng.
Nàng chỉ là nói ra sự thật mà thôi, Văn Nhân Dịch nói lúc trước Tang Nhu cam tâm tình nguyện, không cầu hồi báo, cũng chỉ là khi đó mà thôi. Lúc trước, nàng ta đối với Văn Nhân Dịch có lẽ là sùng bái, còn chưa cần hồi báo, cũng có lẽ nàng ta tràn đầy tự tin, tự tin có thể chân thành sở tới kiên định (chân thành sẽ thành công), có thể làm tan chảy trái tim lạnh như băng đó.
Nhưng Văn Nhân Dịch yêu nghiệt như vậy, không khác gì thuốc phiện. Một khi dính vào, chỉ biết cảnh cáo bản thân dừng lại, nhưng lại không rời bỏ được, nàng ta đã bị nghiện mà Văn Nhân Dịch vẫn là Văn Nhân Dịch, sẽ không vì nàng ta mà thay đổi. Phát hiện như vậy – làm cho lòng người hoảng hốt, làm cho người ta muốn nắm chặt hắn nhưng hành vi như vậy sẽ chỉ làm hắn phản cảm.
Đối với vị Tang Nhu cô nương kia, Mộ Lưu Ly một chút cũng không cảm thấy đồng tình. Yêu mến nam nhân như vậy, nàng ta nhất định sẽ phải chịu khổ, muốn trách chỉ có thể trách nàng ta nhìn người không rõ.
Văn Nhân Dịch cãi lại, “Kỳ thật, ta cũng không tính là rất vô tình đi? Ta chưa từng đòi lấy bất luận thứ gì từ trên người nàng ta, còn cung cấp lương thực cho nàng ta, ta cũng không nợ nàng ta cái gì. Nếu muốn nói đến thiếu thì cũng phải là nàng ta thiếu ta một mệnh, còn chi phí ăn mặc của nàng ta tại Quốc sư phủ cũng tốn không ít bạc.”
Mộ Lưu Ly liếc trắng mắt, “Giải thích sao cũng không che giấu được bản chất vô tình của ngươi.”
Văn Nhân Dịch gối đầu lên vai nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, tươi cười nơi khoé miệng dị thường tà mị, ngón tay khẽ vuốt qua má của nàng, thong thả nói, “Cũng đúng. Bất quá, Mộ lâu chủ, nàng cũng không hữu tình, nàng phải tin tưởng, chúng ta là cùng một dạng người.”
Mộ Lưu Ly khẽ khàng giật mình nhưng rất nhanh liền thu liễm thần sắc, thân thủ đem đầu của hắn đẩy ra, nhíu mày nói, “Bây giờ đã tán gẫu xong rồi, ngươi có thể đi.”
Văn Nhân Dịch bị nàng đẩy ra, rất nhanh lại dính trở về, cười nói, “Mộ lâu chủ hiểu biết Bổn toạ như vậy, Bổn toạ thực hoài nghi nàng có ý đồ bất lương với ta!”
“Quốc sư đại nhân đã suy nghĩ nhiều, Bản lâu chủ có vẻ hiểu biết người, mà ngươi vừa vặn coi như là nửa người mà thôi.” Chữ “nửa” được nhấn mạnh.
“Hiểu biết người sao?” Văn Nhân Dịch cười có chút bí hiểm, “Ngoại trừ ba năm này, Mộ lâu chủ tựa hồ đều ở tại khuê phòng đi?” Tuy rằng Hướng Liên Thiên các hết sức quan trọng trong chốn giang hồ nhưng theo những gì hắn biết, lúc trước Mộ Lưu Ly không phải là nữ nhân giang hồ mà là tiểu thư khuê các.
“Xem ra về phương diện nhìn người, Mộ lâu chủ quả thật rất có thiên phú.” Cho dù là người từng lăn lộn hơn mười năm trong chốn Võ lâm cũng không thể có nhãn lực như vậy!
Đối với hoài nghi của Văn Nhân Dịch, Mộ Lưu Ly chỉ hơi nhíu nhíu mày, khoé miệng lộ ra một chút tươi cười. Mặc dù Văn Nhân Dịch rất lợi hại nhưng cũng vô pháp biết (không cách nào biết được) nàng mượn xác hoàn hồn. Về điểm này, Văn Nhân Dịch nhất định thua.
Liếc mắt nhìn vị Quốc sư đại nhân không có nửa điểm tự giác sẽ rời đi, Mộ Lưu Ly hờn giận hỏi, “Rốt cuộc ngươi có đi hay không?”
Văn Nhân Dịch trực tiếp ôm nàng nằm xuống, mặt dày nói, “Đã khuya thế này, đi một mình trên đường rất nguy hiểm, ta chấp nhận ở tạm trong này một đêm là tốt rồi.”
Chấp nhận ở tạm trong này một đêm? Đáy mắt Mộ Lưu Ly tất cả đều là nguy hiểm, xem ra tính tình nàng thật tốt quá rồi!
Không đợi nàng tức giận, thân thủ Văn Nhân Dịch che đi đôi mắt của nàng, thấp giọng nói, “Ngủ..”
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Lưu Ly mở mắt ra, chống lại một đôi mắt hoa đào mang ý cười, không khỏi sững sờ ngẩn ngơ. Sau đó, nàng liền có phản ứng. Sao lại thế này? Sắc mặt không khỏi đen thui, nàng cư nhiên để cho Văn Nhân Dịch ôm nàng ngủ một đêm? Rốt cuộc nàng làm sao ngủ?
Nhìn sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, độ cong nơi khoé miệng Văn Nhân Dịch dần dần mở rộng, cúi đầu cắn một ngụm trên môi nàng. Sau đó liền xoay người, nhanh chóng xuống giường, tránh chân Mộ Lưu Ly đang đá tới.
Mộ Lưu Ly ngồi dậy, lấy tay xoa xoa môi, mặt bình tĩnh nhìn về phía Văn Nhân Dịch.
Văn Nhân Dịch nhíu mày nhìn nàng, cười nói, “Động tác của Mộ lâu chủ thật ra rất nhanh, thiếu chút nữa Bổn toạ đã bị thương.”
Ngụ ý là, người thường sẽ không làm được động tác nhanh như vậy, ngươi tự thừa nhận là bản thân có võ công đi!
Thiên Liễm ẩn ẩn (khó nhận biết) nghe thấy trong phòng có thanh âm của nam nhân, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mới sáng sớm, phòng của Lâu chủ làm sao có thể có nam nhân được?
Nếu không thì nàng ấy vào xem thử? Nhưng mà, trên đời này cũng không có mấy người có thể chiếm được tiện nghi của Lâu chủ mới đúng. Nếu nàng ấy lỗ mãng đi vào thì có thể làm hỏng chuyện tốt của Lâu chủ không a?