Editor: Tiểu Ly Ly.
Tiết Đoan Ngọ đi qua ngay sau đó là ngày quốc tế thiếu nhi.
Trước một ngày quốc tế thiếu nhi, những đứa trẻ có được tin tức từ lớp khác ngày hôm đó cũng có thể mang đồ ăn vặt tới trường học, kích động không thôi. Buổi chiều Đông Á dạy xong tiết học rời khỏi phòng học, bị ba bốn bé trai vây quanh ở cửa.
“Cô giáo, cô giáo ” Bọn trẻ ngước đầu, từng ánh mắt đều tràn đầy chờ đợi: “Ngày mai là ngày quốc tế thiếu nhi có thể mang đồ ăn vặt tới ăn không?”
Đông Á vừa định đồng ý, đảo mắt vừa nghĩ, khó tránh những đứa bé này hưng phấn quá độ không có tinh thần đi học, cô sờ đầu đứa trẻ có dáng vẻ đáng yêu nhất, mỉm cười nói: “Cái này…… Muốn xem biểu hiện của các em ở buổi xế chiều hôm nay á.”
Bọn nhỏ lôi kéo tay Đông Á làm nũng: “Cô giáo, cô không cần hư hỏng như vậy chứ.”
Đông Á nheo mắt lại, khom người nhìn bọn lanh lợi này: “Em nói cô hư, vậy được, ngày mai không cần mang đồ ăn vặt á.”
“A a a em không nói, cô Đông là tốt nhất!” Vội vàng đổi lại lời nói.
Càng nhiều đứa trẻ xúm lại với nhau, giáo viên chủ nhiệm sau khi hết tiết đã đi tới, Đông Á và đối phương lên tiếng chào, xoa bóp miệng của tiểu nam sinh: “Lời ngon tiếng ngọt, cẩn thận đánh cái mông của em. Được rồi, cô đi, tiết sau ngoan ngoãn.”
“Cô giáo, em tiễn cô!” Trong đó, một người trắng noãn đáng yêu cũng là nghịch ngợm nhất trong lớp, đứng nghiêm chào, chọc cho Đông Á cưới hì hì một tiếng. Cô sờ sờ từng cái đầu của bọn trẻ.
Thật có chút không bỏ được.
Đám đứa bé này chính là tâm huyết một năm qua của cô.
Nhìn bọn họ tốt nghiệp từ vườn trẻ, mới vào học trường tiểu học, ban đầu là đứa bé cái gì cũng không hiểu, sẽ ở trong lớp tùy tiện đi lại cao giọng nói chuyện phiếm, không hiểu được lễ phép cùng và kỷ luật, đi học lại đột nhiên khóc nhè, một chút xíu chuyện liền cao giọng kêu to giống như trời muốn sập xuống, đi nhà vệ sinh cũng sẽ chạy tới nói với cô một câu “Cô giáo, em muốn đi nhà cầu” ” Cô giáo, em muốn đí rót nước”, không có khái niệm về giới tính nam nữ, thường thường nam sinh và nữ sinh ôm nhau chơi đùa, có lúc cô giải hòa tranh chấp và mâu thuẫn giữa bọn họ, như bác gái hàng xóm, nghĩ đến cũng có chút buồn cười, nhưng cũng rất có ý nghĩa. Cho tới bây giờ, có thể tự mình giải quyết mâu thuẫn nhỏ, hiểu được thị phi, biết bé trai và bé gái không thể tùy tiện chơi hôn nhẹ, biết nói nào có thể đụng nơi nào không thể chạm vào, cũng bắt đầu học được bảo vệ mình, một năm qua đi, mắt thấy thay đổi của mỗi người bọn họ, từng chút lớn lên, giống như đứa bé mình tự tay nuôi, từ bắt đầu bi bô tập nói, lại lớn lên một chút, từng cái tiến bộ và trưởng thành nho nhỏ cũng làm cho cô cảm động mừng rỡ.
Ban đầu nghe nói dạy năm nhất, trong lòng Đông Á là cự tuyệt. Năm nhất là tệ nhất, vai trò của cô giáo không chỉ có một, thậm chí cô là mẹ cũng là người dẫn đường, vô cùng khổ cực, xi ỉa xi đái, không có chút khoa trương nào. Giáo viên có lai lịch của trường đều không yêu năm nhất, tất cả đều giao những giáo viên trẻ tuổi.
Đông Tổ Vân nói với cô: “Hiện tại trong tay con có hơn ba mười tờ giấy trắng, con vẽ lên cho bọn họ cái gì thì bọn họ chính là cái đó, giáo viên vỡ lòng, đây không phải là ngoài miệng nói một chút, một năm này sẽ rất khổ cực, nhưng đối với sự phát triển của con có trợ giúp rất lớn, con có chấp nhận khiêu chiến hay không?”
Nếu như cô thật lòng không muốn, thì sẽ có rất nhiều người khác, cuối cùng suy nghĩ cả đêm, Đông Á cảm thấy, khiêu chiến này chưa chắc không phải là không tốt.
Thời gian một năm này bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cô và những đứa bé này đã xây dựng được cảm tình sâu đậm. Đông Á không có lúc nào là không bị bọn trẻ làm cho cảm động, giờ nào khắc nào cũng đang nhiệt tình yêu thương công việc của mình, vậy mà hôm nay, thật vất vả nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, lại phải nói gặp lại sau.
Đông Á trở lại phòng làm việc tay lật cuốn album photo. Album photo lưu nhiều nhất lại là hình học sinh. Ba mươi hai đứa bé, từng người đều có, năm ngoái dáng vẻ non nớt của bọn trẻ chợt hiện ra ngay trước mắt, nhìn lại hôm nay, quả thật lớn lên không ít. Đứa bé lớn lên vô cùng nhanh. Nhìn một chút, cảm xúc rất nhiều, hốc mắt cũng hơi có chút ướt át.
Trong phòng làm việc vừa vặn cô Tiểu Hà này không có tiết dạy, nói chuyện với Đông Á xuống nông thôn dạy.
“Thủ tục cũng làm xong chưa?” Cô Tiểu Hà nâng cao bụng bự, vừa sửa bài tập vừa hỏi.
“Cũng sắp xong, thứ hai liền đi.”
“Ngày hôm qua bọn họ bàn thứ bảy này đi liên hoan, lãnh đạo cũng đi.”
Tối hôm qua Đông Á ngủ sớm, không thấy tin tức, hôm nay dậy sớm mới nhìn đến, mấy trăm tin tức không kịp xem, nghe cô Tiểu Hà nói đến, mới nhớ tới chuyện này, xem lại tin tức, quả nhiên.
“Chuyện cô đi dạy còn chưa có nói cho phụ huynh biết sao?” Cô Tiểu Hà hỏi.
“Còn chưa có.” Đông Á trả lời, cô cũng đang rối rắm có muốn hay không nói, vào cuối kỳ, cô đột nhiên đi mất, một mặt lo lắng bọn nhỏ không thích ứng được giáo viên chủ nhiệm mới, thứ hai các phụ huynh nhất định sẽ tìm cách.
Cô Tiểu Hà là người từng trải nói: “Vẫn là đừng nói nữa, trừ phi hỏi, đã nói là trường học sắp xếp, nói như vậy các phụ huynh sẽ không làm gì.”
Đông Á gật đầu một cái: “Tôi lại suy nghĩ một chút.” Thật để cho cô không yên tâm ấy là đứa bé, có lẽ cũng là cô thật không bỏ được bọn họ, giống như bọn họ và cô có ràng buộc, dù là người đi rồi, tâm vẫn còn ở chỗ bọn họ.
Tiết cuối cùng kết thúc, trước tan lớp năm phút, theo lẻ thường thì sắp xếp bài tập và hoạt động sau ngày quốc tế thiếu nhi. Còn chưa bắt đầu nói, thì có đứa bé hưng phấn nhắc tới chuyện đồ ăn vặt.
Đông Á mỉm cười nói: “Có thể mang đồ ăn vặt. Nhưng mà!”
Cả lớp còn chưa có ” Yeah ” xong, dừng ngay, từng khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn cô.
Đông Á cố ý nói chậm lại: “Yêu cầu mỗi người tối đa chỉ có thể mang ba loại, mang nhiều tới các em liền phân cho cô ăn.”
Bé trai nghịch ngợm nhất trong lớp hỏi: “Cô giáo, ngày mai cô cũng mang thức ăn sao?”
“Không, cô không mang theo. Cô ăn của các em.”
“Cô giáo, chuyện này không công bằng!” Bé trai nghịch ngợm kêu lên.
“Thật xin lỗi, đây là quy tắc trò chơi.” Đông Á cười híp mắt.
Phía dưới kêu lên, có học sinh giơ tay nói: “Cô giáo, mỗi người chúng ta mang theo nhiều loại, người có đồ ăn vặt nhiều nhất trong lớp chính là cô.”
Đông Á mỉm cười nhìn bọn họ: “Cho nên, nhiều nhất chỉ có thể mang ba loại, không cần mang nhiều.”
Trưởng lớp giơ tay: “Cô Đông, ngày mai em muốn mang rất nhiều đồ ăn vặt, nhiều hơn tất cả đều đưa cho cô.”
Còn lại chính là nhao nhao bày tỏ bày ra phải lấy nhiều mấy loại phân cho Đông Á.
Đông Á nói cám ơn bọn trẻ, vẫn không quên dặn dò: “Các em có thể phân cho cô ăn, cô đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà cũng đừng quên còn phải chia sẻ cho những bạn nhỏ bên cạnh các em, còn nữa, quan trọng nhất, không được mang đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
Vì vậy phía dưới có người hỏi: “Cô giáo, cái gì gọi là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.”
Không đợi Đông Á giải thích, có bạn nhỏ khác vội vàng giải thích : “Chính là khoai tây chiên cay trụng dầu thực phẩm, cô giáo đã nói qua nhiều lần!”
“À? Cô Đông. Đồ ăn cay cũng không thể mang sao?”
Đông Á mỉm cười: “Không thể.”
Phía dưới rất nhiều đứa bé có dáng vẻ mất mác, nhưng cũng không có cách nào, lời của cô giáo bọn họ rất nghe, nói không mang, chắc chắn sẽ không mang.
Chuông tan học vang lên trong không khí vui sướng vui thích.
Tiễn bọn trẻ này về, Đông Á đơn giản thu thập xong bục giảng, ôm bài tập trở về phòng làm việc.
Trong phòng làm việc các giáo viên trong văn phòng đều than vãn, một ngày qua đi chỉ có lúc này là nhẹ nhàng nhất, nói chuyện tào lao. Đông Á thay đổi bài tập, nghe được thầy Trương châm chọc: “Tiểu Á, cô đều phải đi, còn liều mạng như vậy, nếu là tôi, tất nhiên sẽ tặng cho những giáo viên khác.”
Viên lão sư tới đây rót nước uống, đứng bên cạnh bàn Đông Á: “Tiến độ của các người thật nhanh, nhanh hơn hai giờ dạy học của chúng tôi rồi.”
Đông Á cười cười, động tác trên tay không ngừng: “Muốn đi, không biết giáo viên dạy thay là ai, chỉ có thể chạy nhanh một chút.”
Viên lão sư gật đầu một cái.
Cô Tiểu Hà nói tiếp: “Ngày hôm qua tôi đi phòng giáo vụ xin nghỉ, nghe thầy Vu nói, đã tìm giáo viên xong rồi, bảo cô không cần lo lắng, mặc dù cô đi la.à được rồi
“Ngày mai cô muốn xin nghỉ?” Thầy Viên hỏi cô Tiểu Hà.
Cô Tiểu Hà: “Khám thai.”
Chủ đề dưỡng thai dục nhi của mấy phụ nữ có thai kéo tới. Đông Á cúi đầu, chuyên tâm sửa bài tập. Điện thoại di động trong tay chợt rung lên, ánh mắt thoáng nhìn, là một tin nhắn: Lương Mặc Nguyên: “Thứ sáu có kế hoạch gì sao?”
Đông Á dừng bút lại, cầm điện thoại di động lên, suy nghĩ một chút, đánh ra mấy chữ: “Không có. Ngày mai trải qua ngày quốc tế thiếu nhi với bọn nhỏ.”
Thấy “Đối phương đang nhập vào”, cô định cũng không sửa bài tập, chờ tin nhắn.
Rất nhanh, Lương Mặc Nguyên: “Khi nào thì đi?”
Đông Á: “Thứ hai báo cáo.”
Tiếp theo qua thật lâu đối phương cũng không có nhắn trở lại, Đông Á tiếp tục cầm bút lên, sửa lại một tổ, tin nhắn của đối phương tới: “Tự mình lái xe đi sao?”
Đông Á sửa xong bài cuối cùng mới gửi tin nhắn hồi âm: “Đúng vậy.”
Đối phương trái lại cũng không vội, đợi một chút đến khi cô thu thập tan làm xong chậm rãi nhắn lại: “Mấy ngày đó vừa đúng tôi muốn đi trấn trên, thuận đường dẫn cô đi.”
Đông Á nhìn chằm chằm hai chữ “Vừa đúng”. Lần trước cô tiết lộ địa chỉ dạy cho anh biết, khi đó còn là vẻ mặt mờ mịt, sau đó mới chậm rãi thu lại, cô cơ hồ có thể xác định, Lương Mặc Nguyên căn bản không biết chỗ nào.
Vừa đúng.
Làm người hoài nghi, Lương Tiên Sinh.
Đông Á nhịn cười không được. Có lúc cảm thấy người này sao lại có một chút xíu ngây thơ, chỉ là rất dễ thương.
“Được, vừa đúng đi nhờ xe, tôi cầu cũng không được.” Đông Á nhanh chóng đánh ra một hàng chữ.
Người bên kia cầm điện thoại di động, khóe miệng không tự chủ giơ lên.
Tốt lắm, có thể chuẩn bị lần gặp gỡ rồi.
Mỗi lần nghĩ đến muốn gặp mặt Đông Á thì có chút mong đợi, lại có chút ít kích động.
Thứ hai.
Lương Mặc Nguyên liếc nhìn lịch bàn, còn có bốn ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 17 sửa lại.
Còn là từ từ đi. Khổ cực Lương Tiên Sinh, nhịn một chút.