Cung nữ sợ hãi uy danh của Dương Soái, gần đây hoàng thượng năm lần bảy lượt nói Dương Soái trung liệt như thế nào, anh hùng như thế nào, các cung nữ không biết Dương môn thái quân muốn nói gì với hoàng thượng, cung nữ sợ hãi khi nhìn thấy linh vị của Dương Soái bị đưa vào hoàng cung.
Nếu thái hậu biết Dương môn thái quân sẽ làm ra chuyện như vậy, thái hậu nhất định sẽ hối hận, hận không sai người bịt miệng cột chân lão quả phụ đưa về Dương gia, đại cữu mẫu cũng sẽ hối hận không nghe lời Khương nhị gia, đưa Dương môn thái quân vào chùa miếu.
Dựa theo lời Khương nhị gia nói, nếu Dương môn thái quân có một chút cơ hội sẽ làm ra chuyện đại ngu xuẩn.
Càn Thanh Cung.
Hoàng đế cùng trọng thần thương lượng về vụ Giang Nam, tình hình tai họa ở ven bờ Lưỡng Hoài, Tiêu Duệ Hoa đã đến Giang Nam, báo tin mật cho hoàng thượng về tình hình cụ thể.
Tiêu Duệ Hoa bẩm báo tình hình tai họa cực kỳ ác liệt, cũng nói đến vật liệu đá, bùn đất, đê đập, bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Hoàng đế thật sự coi trọng, lúc hắn phái Tiêu Duệ Hoa rời kinh cũng không ngờ trạng huống sẽ ác liệt như thế.
Tiêu Duệ Hoa cùng Triệu Đạc Trạch đều xem nhẹ đám quan viên điên cuồng kia, cũng có chút xem nhẹ dã tâm của các vị hoàng tử.
– Các ngươi nói xem, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Hoàng đế bực bội đi tới đi lui, phần lớn các triều thần đều cúi đầu im lặng, sợ hoàng đế gọi tên bọn họ.
– Khởi bẩm bệ hạ, Dương môn thái quân cầu kiến.
– Người nào?
– Dương môn thái quân khẩn cầu gặp mặt bệ hạ, thái quân nói, thái quân có thể giải quyết nan đề của bệ hạ.
Hoàng đế chỉ cảm thấy đầu lại lớn một vòng, quả phụ Dương môn còn không bị Khương nhị gia tức chẹn đến hỏng rồi sao? Sao còn tinh lực vào trong cung làm ầm ĩ?
Khương nhị gia thực lực không đủ rồi.
Hoàng đế quyết định lần sau chờ Khương Thừa Nghĩa vào cung sẽ giáo huấn hắn.
Đối với lão quả phụ, xuống tay phải thật tàn nhẫn.
Nghĩ đến thủ đoạn của Khương nhị gia, hoàng đế thấy Dương môn thái quân còn có thể sống khỏe mạnh có chút giật mình, đổi lại là người khác đã sớm trốn né đi chổ khác.
– Bệ hạ?
– Tuyên.
Nếu hoàng đế biết thái quân ôm linh bài của Dương Soái, lại không cho thái quân vào cửa, mấy ngày trước hoàng thượng cùng Khương nhị gia diễn kịch đều uổn phí.
Dương môn thái quân đi vào Càn Thanh Cung, đem linh vị của Dương Soái đặt xuống đất, Dương môn thái quân quỳ xuống tất cung tất kính dập đầu với hoàng thượng:
– Thần phụ thỉnh tội với bệ hạ.
– Thỉnh tội? Có tội gì?
– Thần phụ thỉnh hoàng thượng xem huyết thư.
Hoàng đế nhận huyết thư từ trong tay thái quân, nhìn thoáng qua, tay siết chặt huyết thư, hoán tử…Chân tướng hoán tử thì ra là như thế này?
– Bệ hạ, thần phụ lẫn lộn huyết thống đích thứ hoàng tộc, tội đáng chết vạn lần, đêm qua vong phu báo mộng, thần phụ không dám giấu diếm nữa, hoàng thượng, khẩn cầu người thông cảm cho thần nữ một mảnh ái tử chi tâm, nhị công tử Triệu Đạc Dật mới là đích trưởng tử của Tần vương, thế tử hiện giờ chính là tỳ nữ sở sinh ra, năm đó thần phụ làm chủ hoán đổi thân phận của bọn họ.
Các triều thần đều giật mình, đây là tình huống gì?
Thế tử gia là thứ tử, nhị thiếu gia Triệu Đạc Dật là đích trưởng tử?
Là Dương phi có lá gan quá lớn, hay là Dương gia coi hoàng thượng như ngốc tử?
Lúc này hoàng đế hận không thể khâu miệng Dương môn thái quân:
– Im miệng!
– Hoàng thượng…Thần phụ nói sự thật, cầu người chính danh đích tử cho Tần vương.
Dương môn thái quân nói xong lời này, chậm rãi đứng dậy, trực tiếp đâm đầu vào trụ cột ở Càn Thanh Cung:
– Thần phụ lấy cái chết để chuộc tội, chỉ cầu bệ hạ đừng quên vong phu, để ngoại tôn chân chính của Dương gia có thể kế thừa tước vị Tần vương, lấy chính đại Minh triều đích huyết vi tôn…
Phanh đến một tiếng, Dương môn thái quân đụng đầu vào cây cột.
Hoàng thượng suy sụp buông tay, hắn định kêu một tiếng giữ chặt Dương môn thái quân.
Hắn chậm một bước, đầu lão quả phụ đầy huyết, vết thương ào ạt chảy ra máu tươi, nhiễm hồng cột Càn Thanh Cung.
Vẻ mặt triều thần ẩn hiện thương cảm, thì ra thế tử Triệu Đạc Trạch là thứ tử, nhị thiếu gia Triệu Đạc Dật mới là đích tử.
Huyết thư trong tay hoàng thượng chính là chứng cứ.
Các đại thần lặng lẽ nhìn hoàng thượng, chờ hắn quyết định.
– Nâng xuống, đưa về Dương gia.
Hoàng đế vung long bào:
– Sau này ai dám ở Càn Thanh Cung tìm chết, trẫm tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ, trọng địa triều đình…Xem trọng địa triều đình như cái gì?
– Chúng thần tuân chỉ.
Hoàng đế có tức giận cũng không thay đổi được gì, Dương môn thái quân cái gì có thể nói đều đã nói, tin tức không thể tiếp tục dấu diếm, hoàng đế hận chết lão quả phụ.
– Truyền chỉ, tuyên triệu Tần vương, Tần vương thái phi, Tần vương thế tử, Triệu Đạc Dật, tiến cung.
– Tuân chỉ.
– Hôm nay chỉ bàn tới đây, các ngươi lui về nghĩ đối sách cho trẫm, ngày mai trẫm lại hỏi các ngươi.
– Tuân chỉ.
Triều thần nhìn hoàng thượng rời khỏi Càn Thanh Cung, có người thở dài:
– Thời buổi rối loạn, thời buổi rối loạn.
– Dương Phi cũng quá lợi hại, lại nghĩ ra chuyện hoán tử bảo toàn tánh mạnh cho thân sinh nhi tử, khiến Tần vương phủ lẫn lộn đích thứ.
– Hoàng thượng sẽ phán như thế nào còn không biết đâu, nhìn hoàng thượng rất yêu thương Tần vương thế tử, cũng không phải giả vờ.
– Không sai, không sai.
Triều thần vừa nghị luận, vừa rời khỏi hoàng cung.
_______________________________________
Đông Cung.
Tần vương phi vừa mới bị hoàng hậu cùng thái hậu liên thủ mời vào Đông Cung, Tần vương phi còn chưa kịp thi châm, thái giám truyền ý chỉ nói:
– Hoàng thượng triệu kiến Tần vương phi.
Trong lòng thái hậu lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ có phải Dương môn thái quân đã làm chuyện gì?
– Sao hoàng thượng lại triệu kiến Tần vương phi? Dò hỏi bệnh tình của thái tử?
– Hồi bẩm thái hậu nương nương, mới vừa rồi Dương môn thái quân ôm linh vị của Dương Soái đi Càn Thanh Cung…
Thái hậu lung lay thân thể, hoàng hậu vội đỡ lấy.
– Mẫu hậu.
Sắc mặt thái hậu trắng bệch, môi run rẫy:
– Nàng nói gì? Mau nói nàng nói gì?
Tần vương phi cúi đầu đứng một bên, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra Dương môn thái quân nhẫn nại không nổi.
Cuối cùng chuyện hoán tử cũng bại lộ, khiến người trong thiên hạ nhìn xem nữ nhân Dương gia được thế nhân xưng tụng, lại miệt thị mạng người.
Nàng đã chuẩn bị tốt, kể lại chuyện năm đó, Dương phi như thế nào sinh sôi bức tử mười thai phụ, như thế nào thiết kế tính kế Tần vương.
Lúc này Tần vương không còn chút cảm tình gì với Dương phi, bị xem như ngốc tử mà chơi đùa, Tần vương mất hết mặt mũi.
– Dương môn thái quân nói, thế tử gia là thứ tử, nhị thiếu gia mới là đích tử.
Hoàng hậu vừa nghe lời này, kinh ngạc há to miệng.
– Trời a.
Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói:
– Hồ đồ, hồ đồ.
Tần vương phi nước mắt lưng tròng, thất thanh nói:
– Như thế nào lại vậy? Có phải ngươi nghe lầm? Sao Dật nhi có thể là đích tử? Ta không tin, ta không tin Dật nhi là thân sinh nhi tử của Dương tỷ tỷ.
– Hoàng thượng triệu kiến Tần vương phi.
– Thái hậu nương nương…
– Đi đi, cùng đi giải quyết gia sự trong Tần vương phủ cho rõ ràng.
– Tuân chỉ.
Tần vương phi hành lễ, vội theo đám người thái hậu rời khỏi Đông Cung, lúc nàng chạy tới, Tần vương, thái phi, Triệu Đạc Dật cùng Triệu Đạc Trạch đã tới rồi, bốn người quỳ gối trước mặt hoàng thượng, Tần vương phi quỳ sau Tần vương:
– Bái kiến bệ hạ.
Hoàng thượng đập mạnh tay xuống ngự án, cao giọng hỏi:
– Các ngươi có nghe trẫm nói hay không?
– Thần cho rằng chỉ dựa vào lời Dương môn thái quân nói, không đủ tin.
“Bang.”
Hoàng Thượng đem huyết thư mà Dương phi lưu lại ném cho Tần vương, cả giận nói:
– Ngươi tự xem đi, thê tử của ngươi đến lúc cuối cùng, vẫn không tin ngươi sẽ đối xử tử tế với đích tử, nàng vì nhi tử mưu hoa hết thảy đúng là mẫu thân tốt, ngươi đâu? Nam nhân tông tộc hoàng thất ngay cả súc sinh cũng không bằng?
Tần vương đỏ mặt, vội tiếp nhận huyết thư nhìn thoáng qua, hổ thẹn cúi đầu:
– Thần đã khiến bệ hạ khó xử, thần thật sự không ngờ nàng sẽ làm ra chuyện hoán tử, thần có tội…
– Ngươi không chỉ có tội, ngươi còn đáng chết!
Vẻ mặt hoàng thượng dữ tợn:
– Trẫm từng nói cùng hoàng đệ, nữ nhân Dương gia không thể thú, hắn không nghe trẫm, một hai định ra hôn sự cho ngươi cùng nữ nhân như vậy, không chỉ huỷ hoại hoàng đệ một đời anh minh, còn…Khiến cho…Khiến cho hoàng tộc vì chuyện này mất hết thể diện, trẫm không cần nghe liền biết, người bên ngoài nói hoàng tộc như thế nào.
– Thần tội đáng chết vạn lần.
– Các ngươi đâu?
Hoàng thượng lười để ý Tần vương đang dập đầu thỉnh tội, trực tiếp hỏi Triệu Đạc Dật, Triệu Đạc Trạch:
– Các ngươi nghĩ thế nào?
– Thần không tin.
Triệu Đạc Dật giống như từ trong ác mộng tỉnh lại, lắc đầu nói:
– Thần không tin, không tin…
Triệu Đạc Trạch sớm biết sẽ có ngày này, cho dù Dương môn thái quân cùng Tần vương phi không ngừng lăn lộn sức mạnh, thì chuyện hoán tử không có khả năng che dấu mãi.
Trước kia hắn cũng suy đoán, một khi bí mật bị vạch trần, hắn sẽ rất thống khổ, rất khó chịu, cũng rất khẩn trương.
Hôm nay chuyện hoán tử bại lộ khắp thiên hạ, hắn trừ cảm giác buồn cười ra, không hề khẩn trương, nôn nóng, bất bình, giống như chuyện này không quan hệ gì đến hắn.
Tâm tình của hắn hết sức bình tĩnh, không hề gợn sóng.
– Thần nghe theo bệ hạ, nghe theo phụ vương. Các người nói thần làm như thế nào, thần sẽ làm như thế nấy.
Tần vương thái phi ôm Triệu Đạc Trạch, khóc ròng nói:
– A Trạch, tôn tử đáng thương của ta.
Thái phi là người nhìn rõ nhất, hoàng thượng có cảm tình với Triệu Đạc Trạch hơn Triệu Đạc Dật.
Huống chi Dương phi làm ra chuyện bại hoại thanh danh của Tần vương phủ, thái phi càng hận Dương phi.
– Hoàng thượng, Tần vương phủ sẽ không thay đổi thế tử, A Trạch được nuôi dưỡng như đích tử, mặc kệ hắn có phải hay không…Đều là đích tôn của thần phụ.