Tần vương hỏi:

Giữ không được?

– Rất khó.

– …

Tần vương nhắm mắt, tuyệt vọng lắc đầu:

Chuyện này quá lớn, không có biện pháp giải quyết.

Khương Lộ Dao thấy Tần vương nhìn về phía Triệu Đạc Trạch trong mắt lộ ý tính kế, trong lòng nàng lạnh băng, Tần vương chọn người chịu tội thay là Triệu Đạc Trạch sao?

– A Trạch, chuyện này là người khác cố ý thiết kế hãm hại, nhưng hiện tại vật liệu đá đang ở trong vương phủ, vương phủ làm thế nào cũng tẩy không sạch, kết quả tốt nhất chính là…

– Làm người nhận tội?

Triệu Đạc Trạch nhếch mày kiếm:

Vật liệu đá không phải ta mua, vương phủ không phải ta làm chủ, người cảm thấy để ta đi nói với hoàng thượng, thích hợp sao?

Nhi tức thấy không bằng để cữu gia gánh vác mới thỏa đáng, rốt cuộc người mua vật liệu đá là cữu gia.

– Ta…Ta không.

Cữu gia trực tiếp trợn mắt té xỉu, nhìn bộ dạng này là biết hắn cùng thái phi đúng là huynh muội.

Thái phi liếm môi khô ráo, do dự nói:

Không phải ta hướng về huynh đệ ngoại gia, mà chuyện này rõ ràng vì A Trạch mà tới, cữu gia không gánh vác nổi cái tội này.

– Ý tứ của người là thế tử gia có thể gánh vác nổi?

– Tôn tức a.

Thái phi bình thản nói:

Không phải gánh vác nổi hay không, mà là A Trạch được hoàng thượng tín nhiệm sủng ái tin cậy, người khác gặp phải chuyện này, còn không phải lấy chết đền tội sao? Nhưng chuyện này đối với A Trạch mà nói, chưa chắc không có cơ hội. Hắn là Tần vương thế tử…phải gánh vác trọng trách.

Thái phi có thể ở trước mặt hoàng thượng cùng thái hậu biểu hiện yêu thương A Trạch, rất để ý A Trạch, thậm chí biểu hiện Tần vương phủ chỉ có A Trạch là thế tử, nhưng đó là ở lúc thái bình, hiện giờ có chuyện khó xử, thái phi muốn người bị hy sinh trước nhất, chính là Triệu Đạc Trạch.

Hắn có tước vị thế tử, lại là thống lĩnh chưởng quản Thần Cơ Doanh, cho dù hoàng thượng trách tội, cũng chỉ bãi miễn chức quan. Thái hậu nương nương rất thích A Trạch, sau khi hắn ra mặt, thái hậu nương nương có thể trơ mắt nhìn A Trạch chịu ủy khuất? Thái hậu sẽ nói hai ba câu cầu tình thay A Trạch với hoàng thượng, chuyện này có lẽ sẽ qua đi.

Thái phi càng nói càng nắm chắc, giãy giụa đứng lên:

A Trạch, không phải tổ mẫu không thương ngươi, chỉ có ngươi mới có thể cứu vương phủ, mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm, cho dù phụ vương của ngươi ra mặt, cũng không thể nhịn đựng hoàng thượng chất vấn.

Triệu Đạc Trạch đẩy thái phi, ngoài cười nhưng trong không cười:

Người coi trọng tôn nhi như thế, tôn nhi thật quá cảm động.

A Trạch, cho dù tổ mẫu không cầu ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn vương vị bị tước đi? Không có tước vị Tần vương, ngươi có thể làm thế tử?

Tổ mẫu có từng nghĩ, ta ra mặt nhận tội, hoàng thượng có thể tin tưởng hay không? Người cũng không nghĩ tới, ta vì vậy mà mất đi địa vị thế tử?

– A Trạch.

Thái phi đỏ mặt, nói:

Vương phủ sẽ không quên ngươi.

– Sẽ không quên ta? Ha ha.

Triệu Đạc Trạch cười vang:

Còn nói sẽ không quên ta?

– A Trạch!

Tần vương chậm rãi nói:

Trừ biện pháp nói ngươi nhất thời hồ đồ ra, còn có biện pháp gì?

– Nhưng mới vừa rồi không phải ngươi nói sẽ không để ta gánh tội thay? Ngươi coi ta là nhi tử?

( Yul: A Trạch quá thất vọng Tần vương nên ta thay từ người thành từ ngươi nhé, hết tình cảm rồi)

– …

Tần vương hổ thẹn không dám đối mặt với Triệu Đạc Trạch, ánh mắt nhìn chằm chằm bình phong trong phòng, nói:

Tuy chuyện này do cữu gia của ngươi gây ra, nhưng dư đảng của Từ Nghiễm Lợi vì ngươi mà tới, chuyện này ngươi cũng không thể phủ nhận. Vi phụ biết ngươi bị ủy khuất, một khi ngươi bị hạch tội, vi phụ sẽ liều mạng, tước vị cũng không cần, sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị xử tội.

Ngươi nói bị hạch tội là chỉ cái gì? Là bị đoạt tước? Hay là vì chuyện vật liệu đá mà bị xử trảm?

– …

Tần Vương không thể trả lời.

Triệu Đạc Dật muốn xen mồm, Tần vương phi giành nói:

Dật nhi, ngươi muốn nói cái gì, một lát nữa hãy nói. Hoàn Nương ngươi trông chừng Dật nhi.

Hoàn Nương lo lắng nhìn Khương Lộ Dao, cuối cùng tư tâm chiếm thế thượng phong, giống như lời Tần vương nói, Triệu Đạc Trạch đi thỉnh tội, còn có cơ hội sống, nếu người khác đi thỉnh tội, chỉ sợ chịu không nổi cơn giận của hoàng thượng.

Ngươi không cần phải nói!

Triệu Đạc Trạch quay đầu quát Triệu Đạc Dật:

Chuyện của ta không cần ngươi nhọc lòng, lật đổ Từ Nghiễm Lợi, ta không thẹn với lương tâm.

Hắn cũng không khiến Dương gia thất vọng.

Triệu Đạc Dật hổ thẹn, bàn tay nắm chặt thành quyền, này đó vốn dĩ là hắn gánh vác, vì sao lại để đại huynh gánh vác? Vì cái gì? Nếu đại huynh thật sự là nhi tử của Dương phi, gánh vác hết thảy cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng hắn mới là…

Đại huynh từ đầu tới cuối đều là công cụ bị người khác lợi dụng.

Hắn biết hắn không khuyên được Tần vương, cất cao giọng nói:

Ta cùng đại huynh cùng vào cung thỉnh tội.

Ánh mắt Tần vương phi sáng ngời, nếu bọn họ chọc giận bệ hạ, tước vị của Tần vương chỉ có thể truyền cho nhi tử của nàng.

Dật nhi, ngươi quá…

Tần vương phi thở dài:

Các ngươi huynh đệ tình thâm, ta biết nói ngươi như thế nào mới tốt đây?

Hoàn Nương suy nghĩ, cuối cùng thu hồi cánh tay muốn ngăn cản Triệu Đạc Dật, cũng thế, nàng cũng không muốn làm thế tử phi.

Nếu Triệu Đạc Trạch có thể chịu đựng trừng phạt, Triệu Đạc Dật cũng có thể giữ được tánh mạng, cũng coi như Triệu Đạc Dật hoàn lại ân sinh cho Dương phi.

Chỉ cần còn sống, nàng vẫn có thể trôi qua ngày tháng tốt đẹp, hai người bình bình đạm đạm sống bên nhau có gì không tốt.

Thái phi giật giật môi, Triệu Đạc Dật là nhi tử của Dương phi, cũng nên vì vương phủ mà cống hiến.

Để huynh đệ bọn họ cùng đi, có lẽ hoàng thượng sẽ phạt nhẹ một chút.

Tần vương trầm mặc đó là thái độ của hắn.

Triệu Đạc Trạch nói:

Ngươi cam tâm nhận mệnh, ta lại không cam lòng, dư đảng của Từ Nghiễm Lợi làm ra chuyện này, chúng ta không có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, nhưng ta sẽ không vì, không phải tội của ta, mà phải đi thỉnh tội với hoàng thượng.

Muốn đi, tự ngươi đi.

Triệu Đạc Trạch không cho Triệu Đạc Dật hy sinh vì người khác.

Vật liệu đá không phải ta mua, đơn giản vì hoàng thượng thích ta, các ngươi liền bức ta chịu tội thay?

A Trạch, đây là vì Tần vương phủ.

– Vương phủ? Đã cho ta cái gì?

Triệu Đạc Trạch nắm tay Khương Lộ Dao, bỏ lại mọi người, xoay người ra cửa.

Ta tuyệt đối không đi.

Tần vương thở dài một tiếng, thái phi nước mắt chảy thành dòng:

A Trạch quá…Ích kỷ, một chút ý tưởng hy sinh vì vương phủ cũng không có, hắn chỉ nhớ hắn là Tần vương thế tử, không có vương phủ, có vị trí thế tử cho hắn sao.

Đại huynh nói cũng có đạo lý, hắn không đi, ta đi.

– Không được.

Tần vương cùng Tần vương phi lên tiếng phủ định, đẩy Triệu Đạc Dật ra, không khác gì cùng tìm chết, Tần vương nói:

Chỉ nghe hắn nói chuyện này do dư đảng của Từ Nghiễm Lợi làm ra, cũng không biết là thật hay là giả, chuyện này bổn vương nghĩ sẽ nháo loạn không nhỏ, Tiêu đại nhân cũng là người thuận lợi mọi bề, hắn có thể đem tình hình cụ thể, nói tỉ mỉ toàn bộ cho A Trạch biết?

Vương gia nói đúng.

Tần vương phi quay đầu nói với Triệu Đạc Dật:

Dật nhi hãy nghe lời, ta cùng vương gia, thái phi sẽ không hại ngươi.

Triệu Đạc Dật cũng không vì trưởng bối quan ái mà cao hứng, bọn họ ẩn hàm ý tứ là hắn không đủ tư cách, ngay cả làm người chịu tội thay cũng không đủ tư cách.

Thái phi nói:

Lúc này nhi tử của ta phải nói chuyện với A Trạch.

– Ta hiểu, mẫu thân.

Tần vương cũng hạ quyết định, sớm để A Trạch đi thỉnh tội, mới có thể cứu vãn chuyện này.

Nếu chuyện này tiếp tục phát triển, không biết sẽ nháo ra chuyện lớn thế nào đâu.

Các vị hoàng tử cũng không phải là đèn dầu sắp tắt, một khi các vị hoàng tử trộn lẫn vào, Tần vương phủ càng lún càng sâu.

Vương gia mau đi nói chuyện cùng A Trạch, thiếp thấy A Trạch không phải là người không hiểu nhân tình.

Tần vương phi thiện lương kiến nghị:

Đừng hở một chút liền dựng thẳng lông mày, A Trạch ăn mềm không ăn cứng.

Tần vương gật đầu nói:

Bổn vương là phụ thân của A Trạch.

Phụ thân hạ lệnh cho nhi tử, nhi tử phải vâng theo, cho dù sai, nhi tử cũng phải vâng theo.

Đại Minh triều, trong tam cương ngũ thường có minh xác điều mục… phụ vì tử cương.

______________________________________

– A Trạch.

– Ta không sao.

– Còn nói không sao, vành mắt đã đỏ.

Khương Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch:

Đừng tức giận, ngươi không phải đã sớm chuẩn bị rồi sao? Tức điên thân thể, này không đáng? Hiện tại ngươi đã là người có thê nhi, càng phải quý trọng thân thể của mình, ngươi không chỉ có thê nhi, còn có nhạc phụ chờ ngươi hiếu thuận chiếu cố, ngươi sẽ mặc kệ phụ thân ta?

Nhắc tới Khương nhị gia, trong lòng Triệu Đạc Trạch ấm áp, lôi kéo Khương Lộ Dao ngồi xuống.

Ta chỉ thất vọng, Dao Dao, ta quá thất vọng rồi, sao bọn họ không hỏi ta có biện pháp giải quyết hay không? Chỉ muốn ta dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà đi thỉnh tội! Hoàng thượng sủng ái có thể giải quyết mọi chuyện? Thái phi không hiểu đại sự, cả đời chỉ muốn hưởng lạc thái bình, nhưng sao hắn lại có ý nghĩ giống thái phi?

Đế sủng hư vô mờ mịt, người trông cậy vào đế sủng đều đã chết!

Dương Soái công lao lớn như vậy, là đại thần, là cánh tay đắc lực của Đại Minh triều, Hoàng thượng có nương tay?

Triệu Đạc Trạch chậm rãi nói:

Thần Cơ Doanh là nhạc phụ giao cho ta, ta thà mất đi tước vị thế tử, cũng không thể mất chức thống lĩnh Thần Cơ Doanh.

A Trạch không thèm để ý tước vị thế tử?

Không phải nàng đã sớm đoán được rồi sao? Dao Dao, không phải ta không thèm để ý, cùng rất không cam lòng, không cam lòng ta trả giá nhiều như vậy, mà cái gì cũng không có, không cam lòng bọn họ chỉ biết lợi dụng ta, chưa bao giờ xem ta là nhi tử. Sau khi chuyện hoán tử bị vạch trần, hắn nói hắn rất đau ta, thái phi cũng nói đau ta nhất, tuy ta không hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nhưng trong lòng cũng vui mừng. Ta không phải là người không ai muốn…

Ai nói ngươi là người không ai muốn? Ta muốn a.

Khương Lộ Dao ôm Triệu Đạc Trạch, ôn nhu nói:

Ta vẫn luôn muốn ngươi.

– Nhạc phụ cũng muốn ta làm nhi tử!

Triệu Đạc Trạch hoàn toàn từ bỏ kỳ vọng đối với đám người Tần vương:

Dao Dao, ta sẽ không hy vọng xa vời nữa, chuyện này…Coi như là lần cuối cùng ta hồi báo Tần vương phủ ân sinh dưỡng.

Khương Lộ Dao suy nghĩ, nói:

Chúng ta cùng đi, phải khiến người trong thiên hạ biết ai phải xin lỗi ai, tuy phụ vì tử cương, nhưng ngu hiếu, cũng bị người khinh bỉ.