Khương Lộ Dao nói:
– Tổ phụ còn không đi điều binh sao?
– Ta đi liền.
Vĩnh Ninh hầu cầm roi ngựa, giương giọng nói:
– Chuẩn bị ngựa, đem ngựa của lão phu ra đây.
Vĩnh Ninh hầu giống như gió xoáy chạy ra khỏi Vĩnh Ninh hầu phủ, có tam đại danh tướng tọa trấn, Khương Lộ Dao càng tin tưởng có thể ứng phó cung biến.
Vĩnh Ninh hầu chiến thuật tu dưỡng, võ tướng kiên nhẫn mưu lược không người có thể địch.
Cho dù thái tử chuẩn bị chu toàn, cũng không chịu được sự tức giận của Vĩnh Ninh hầu!
Trên đời này có rất nhiều võ tướng, nhưng được tôn xưng là danh tướng chỉ có ba vị mà thôi.
Khương Lộ Dao ngồi xuống giường, đấm đấm hai chân, nên an bài đều đã an bài, nàng chỉ có thể ở phía sau màn, nói không tiếc nuối là gạt người, rốt cuộc nhân sinh có mấy lần có thể gặp được chuyện đại sự?
Nàng tự nhận nàng là mấu chốt, nhưng không ai biết nàng đã làm cái gì.
– Làm một chuyện tốt không khó, khó là làm chuyện tốt lại không được lưu danh…Ta chỉ là phàm phu tục tử, tâm tư muốn nổi danh cũng không ít đâu, đáng tiếc…Đáng tiếc…
Nếu lúc này nàng không có thai, có lẽ sẽ đi lên con đường khác.
Khương Lộ Dao sờ sờ bụng:
– Bảo bối, nương vì ngươi bị tổn thất không nhỏ đâu.
Tuy nói như vậy, Khương Lộ Dao luôn hàm chứa ý cười, chỉ cần hài tử có thể bình an, thanh danh cùng cứu giá ghi công chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi.
Cũng không biết Khương nhị gia ở Đại Đồng có tiến hành thuận lợi hay không, cho dù không thể điều binh, cũng không thể để Dương môn thái quân nắm giữ lực lượng này.
Khương Lộ Dao nhíu mày, cũng không phải sợ Dương môn thái quân có thể dựa vào lực lượng này mà xoay người, một khi Dương môn thái quân thành công, sẽ có rất nhiều người hy sinh, vô duyên vô cớ hy sinh.
Hy vọng phụ thân ở thời điểm mấu chốt có thể đạt được.
Khương Lộ Dao suy tính thời gian, nếu hết thảy đều thuận lợi, có lẽ thái giám tổng quản đã đem binh mã dẫn tới cửa thành, thái giám tổng quản lãnh binh xuất hiện ở cửa thành, sẽ làm đám người kia hoài nghi, không chừng người thiết kế chuyện bức Quân thoái vị cũng sẽ biết.
Từ bên ngoài đánh vào kinh thành cũng không dễ dàng, nếu thái tử đóng cửa thành, kinh thành chính là một tòa chiến lược lâu đài, dễ thủ khó công.
Khương Lộ Dao cắn chặt răng, đứng dậy dẫn thị vệ của Vĩnh Ninh hầu phủ đi đón thái giám tổng quản lãnh binh vào cửa thành.
Thái tử lực lượng có chút đơn bạc, có lẽ Yến Thân vương cũng không muốn thái tử thành công, nhân mã của thái tử không có khả năng vô thanh vô tức khống chế cửa thành.
Tất nhiên sẽ có sơ hở, Khương Lộ Dao lại đi tìm hồ bằng cẩu hữu của Khương nhị gia ở nơi phố phường, đám người này ngày thường vẫn luôn ăn nhậu chơi bời, đánh nhau ẩu đả, không có bản lĩnh gì, nhưng ở thời điểm mấu chốt để bọn họ theo Khương Lộ Dao đánh vào cửa thành…Ừ, bọn họ cũng dám làm.
Huống chi Khương Lộ Dao lại truyền ” thánh chỉ”, cái hoàn khố này bình thường thích gây chuyện thị phi ăn chơi trác táng sẽ bạo phát, theo nữ nhi của Khương nhị gia thuận lợi đoạt được cửa thành.
– Ừ, chư vị thúc bá huynh đệ, cũng là người làm đại sự.
Khương Lộ Dao khen đám người này, thản nhiên đứng ở đầu tường, sau khi thấy thái giám tổng quản, hạ lệnh mở cửa thành, thái giám tổng quản đang không biết làm cách nào để vào thành, lại nhìn thấy cửa thành chậm rãi mở ra, vẫn không biết làm sao, có phải có quỷ kế?
Cho dù nhân thủ của thái tử không thể khống chế cửa thành rộng lớn, cũng không đến mức tùy tiện mở rộng cửa ra.