Từ khi biết rõ tình cảnh của chi thứ hai, Khương Lộ Dao chưa bao giờ nghĩ sẽ để phụ huynh nhà mình dính líu vào vòng xoáy tranh đoạt tước vị.

Chi thứ hai từ trên xuống dưới dường như chỉ thích hợp làm nhân vật quần chúng.

So với chuyện lên sàn diễn kịch, Khương Lộ Dao càng thích xem ba phòng còn lại bị lão phu nhân dắt mũi chạy vòng vòng.

Lúc đến đoạn phấn kích, Khương Lộ Dao đều lặng lẽ tặng cho lão phu nhân một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Lão phu nhân phô bày trọn vẹn cái gọi là phong phạm chính thê cổ đại.

Không có nhi tử mà vẫn nắm giữ Vĩnh Ninh hầu phủ từ trên xuống dưới, nắm thót mấy phòng còn lại.

Nghiêm túc mà nói, vì có thể kế tục tước vị, đích tôn, tam phòng, tứ phòng gần như cung phụng lão phu nhân như tổ tông.

Thân sinh nhi tử còn dám to tiếng với phụ mẫu vài câu, còn thứ tử muốn thừa tước thì ở trước mặt lão phu nhân phải ngoan hơn mèo, làm hiếu tử hiền tôn sao dám ngỗ nghịch.

Có điều… Lão phu nhân sẽ già đi, sẽ đến lúc suy kiệt, mẫu nhược tắc tử cường… Không chừng sẽ là cảnh già cô đơn hiu quạnh.

(Yul: mẫu nhược tắc tử cường trong câu này nghĩa là mẹ càng già yếu thì con càng khỏe mạnh)

Nhưng một đời này của lão phu nhân, Khương Lộ Dao chắc chắn nàng sống rất thoải mái, hạnh phúc hơn cái đám chính thê vì không có nhi tử mà phải ẩn nhẫn sống qua ngày.

Thậm chí còn tốt hơn mấy vị mệnh phụ phu nhân có nhi nữ.

Khương Lộ Dao từng cảm thán, chẳng trách từ lúc lão phu nhân biết mình không thể sinh hạ được.

Liền nạp rất nhiều thiếp cho Vĩnh Ninh hàu, những đứa trẻ sinh ra lại không một trường hợp ngoại lệ nào, chết vì đủ loại “ngoài ý muốn”.

Dù là ai cũng không thể tìm thấy bút tích của lão phu nhân ở trong những làn “ngoài ý muốn” đó!

Khương Lộ Dao không đuổi kịp phụ thân, chỉ có thể quay vè Vĩnh Ninh hầu phủ.

Nàng không biết bên trong xe ngựa, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi là lão phu nhân lại thình lình mở mắt, nghe Khương Lộ Châu cáo trạng xong, mím môi, thâm trầm:

– Lão nhị càng ngày càng hoang đường, lại dám tới Triệu vương phủ làm loạn? Trong mắt hắn có còn vương pháp hay không?

Trong đám tỷ muội, người luôn lặng lẽ, lãnh đạm, là đích nữ tứ phòng Khương Lộ Kỳ cũng là người trổ mã xinh đẹp nhất.

Tuy dung mạo của nàng không phải khuynh thành, nhưng Khương Lộ Kỳ có dung mạo thanh lệ, khí chất tự nhiên hào phóng.

Lời nói hay hành sự đều ẩn hiện vẻ thành thục thướt tha, Khương Lộ Kỳ cũng là vị tiểu thư được Vĩnh Ninh hầu phủ coi trọng nhất.

Nàng hàu hạ bên cạnh lão phu nhân, làm hết bổn phận, cũng chưa bao giờ bàn luận chuyện thị phi của các phòng khác trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân vô cùng yêu thích Khương Lộ Kỳ, luôn giữ nàng bên cạnh.

– Tổ mẩu, tính tình nhị bá phụ thật thà phúc hậu, không chịu được kích động, tôn nữ (cháu gái) cảm thấy nhị bá phụ chỉ là lo lắng cho nhi tử…

Khương Lộ Kỳ nhỏ nhẹ biện hộ giúp chi thứ hai:

– Nhị tỷ tỷ là người khôn khéo giỏi giang, nếu nàng đã trở về phủ, đương nhiên

sẽ nghĩ cách giúp nhị bá phụ, ta nghĩ sẽ không liên lụy đến hầu phủ.

– Lời của tứ muội muội là có ý nóL.Tổ mẫu nói sai rồi?

Cuối cùng Khương Lộ Châu cũng tóm được lổ hổng của Khương Lộ Kỳ, nàng luôn xem Khương Lộ Kỳ là đối thủ lớn nhất.

Khương Lộ Kỳ chững chạc, không tranh đấu, nhưng ở trong mắt nàng, Khương Lộ Kỳ chỉ là giả vờ nghiêm chỉnh, biến không tranh thành tranh!

Dù chức quan của phụ thân nàng cao nhất trong bốn phòng, nhưng tứ lão gia lại ở Hàn Lâm Viện, từng đậu thám hoa.

Nghe nói tứ lão gia thường xuyên vào cung làm thị giảng cho hoàng thượng…

Dù không được thánh sủng, thì ít nhất hoàng thượng cũng nhớ mặt tứ lão gia.

Hàn Lâm Viện, là thánh điện trong lòng các vị cử tử trong thiên hạ, là cái nôi của các vị văn tướng.

Trên quan trường đã có văn bản quy định rõ ràng, không phải Hàn Lâm Viện thì không thể vào nội các.

Tam lão gia đang là Thị Lang Hình bộ, lúc Hàn Lâm quán tuyển người hắn không thể đỗ thứ cát sĩ, bởi vậy đời này không còn hi vọng vào nội các.

(Yul: Hàn Lâm Quán là một bộ phận trực thuộc Hàn Lâm Viện, nơi tuyển người để đào tạo nhân tài cho Hàn Lâm Viện)

Khương Lộ Kỳ bình thản nói:

– Tam tỷ tỷ, ta thường nghe tổ mẫu nói huynh hữu đệ cung! Nhị bá phụ cùng chúng ta là máu mủ ruột thịt, cùng tông cùng mạch, lúc này nhị bá phụ gặp chuyện khó xử, tam tỷ tỷ không trợ giúp thì thôi, còn muốn bỏ đá xuống giếng sao?

(Yul: huynh hữu đệ cung nghĩa là anh em hoà thuận thân ái tôn kính lẫn nhau.)

– Ta nào có bỏ đá xuống giếng?

Khương Lộ Châu trợn mắt, tức giận nói:

– Không phải ta đang kể tình trạng của nhị bá cho tổ mẫu nghe sao? Lần trước nhị bá gây họa… vẫn là phụ thân ta ra mặt giải quyết.

– Đã có nhị tỷ tỷ ta nghĩ không càn làm phiền tam bá phụ đâu!

Khương Lộ Kỳ cười khanh khách nhìn tổ mẫu nói:

– Người xem từ lúc nhị tỷ tỷ giúp đỡ nhị bá mẫu quản gia, hiện giờ nhị bá phụ đã bớt gây chuyện hơn ngày xưa rất nhiều rồi, tuy ta cùng tuổi với nhị tỷ tỷ, nhưng so với sự hiểu biết của nhị tỷ tỷ thì ta còn kém xa!

Lão phu nhân nâng mí mắt:

– Kỳ nha đầu đánh giá rất cao nhị nha đầu.

– Dạ, tuy nhị tỷ tỷ không có thể hiện ra ngoài, nhưng tôn nữ vẫn cho ràng nhị tỷ tỷ huệ chất lan tâm, sâu sắc tỉnh tế.

(Yul: Huệ chất lan tâm chỉ người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết)

– Nếu ngươi đã nói như vậy…

Lão phu nhân cười cười, không nhìn vẻ mặt ghen tị của Khương Lộ Châu:

– Chúng ta không đi thôn trang nghỉ mát nữa, hồi phủỉ Ta muốn nhìn xem chuyện rắc rối giữa lão nhị với Triệu vương sẽ giải quyết như thể nào ỉ

– Tổ mẫu…

– Không cần nói nhiều!

Lão phu nhân cao giọng nói:

– Hồi phủ!

Xe ngựa quay trở lại hầu phủ, Khương Lộ Châu không cam lòng đỡ lão phu nhân xuống xe.

Lão phu nhân vỗ vỗ cánh tay Khương Lộ Châu:

– Trở về báo cho phụ thân ngươi biết, bảo là ta nói, lão nhị cần một chút giáo huấn!

Mắt Khương Lộ Châu sáng lên, gật đầu đáp ứng, xem ra tổ mẫu chưa bao giờ để nhị phòng vào mắt.

Lão phu nhân trở lại hầu phủ chỉ vì muốn xem nhị phòng diễn xiếc mà thôi.

Nghĩ đến tính tình phụ tử nhị phòng, khóe miệng Khương Lộ Châu cong lên, quả thật còn thú vị hơn xem xiếc.

Khương Lộ Kỳ cũng không tranh việc hầu hạ tổ mẫu với Khương Lộ Châu, nàng im lặng, nhu thuận đứng bên cạnh tổ mẫu…

Thấy Khương Lộ Châu bận rộn thu xếp chỗ này chỗ kia lấy lòng tổ mẫu, Khương Lộ Kỳ cười thầm trong lòng, rốt cuộc ai là khỉ? Ai là người xem xiếc khỉ đây?

– Các ngươi không cần bận bịu như vậy.

Lão phu nhân ngồi trên giường, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, chỉ có người mẫn cảm mới phát giác ánh mắt của bà nhìn về phía Khương Lộ Châu mamg theo ý giễu cợt:

– Ta muốn ngủ một giấc, tới vãn thiện(bữa tối) các ngươi hãy đến đây, nếu đã không đi thôn trang, ta cũng không thể bắt các ngươi suốt ngày ở cạnh bà lão này, tam nhi tức cùng tứ nhỉ tức cũng thương nhớ các ngươi, đồ đạc vật dụng của các ngươi ở trên xe ngựa cũng cần bày bố lại.

Lão phu nhân vẫy vẫy tay áo, áp chế Khương Lộ Châu đang muốn mở miệng đòi lưu lại hầu hạ:

– Trở về đi.

Khương Lộ Kỳ nghe lệnh rời đi, Khương Lộ Châu cẩn thận dặn đi dặn lại đại nha hoàn Phỉ Thúy bên người lão phu nhân:

– Nếu tổ mẫu tỉnh nhất định phải báo cho ta biết!

Khương Lộ Châu cẩn thận dặn chuyện sắp xếp vật dụng của lão phu nhân, nhìn thế nào cũng thấy nàng chính là một tôn nữ hiếu thuận!

Trong phòng chỉ còn lại lão phu nhân cùng với Tề ma ma, lão phu nhân dựa vào giường, nhắm mắt lại hỏi:

– Ngươi thấy thế nào?

Tề ma ma gả cho đại quản gia của hàu phủ, lão phu nhân cũng đã xóa nô tịch cho nàng, lúc này nàng nhi tôn(con cháu) đầy nhà, gia cảnh giàu có.

Đáng lẽ nàng nên sớm rời phủ đi dưỡng lão, nhưng nàng không nỡ rời bỏ Gia Mẩn quận chúa người mà nàng hàu hạ từ nhỏ tới già, vì vậy nàng cố ý lưu lại bầu bạn bên lão phu nhân.

Ở Hàu phủ, Tề ma ma rất có thể diện, ngay cả tứ lão gia nhìn thấy nàng cũng phải cung kính gọi một tiếng Tề ma ma!

– Người có cái gì mà nhìn không rõ? Còn phải hỏi nô tỳ?

Khóe miệng lão phu nhân co giật… trầm ngâm một hồi:

– Người ngoài ta còn có thể nhìn ra họ muốn cái gì, nhưng chỉ sợ tứ nha đầu có tâm tư khác, Khương Lộ Kỳ… thay đổi, ngươi cũng đừng nói với ta là ngươi không thấy đi!

– Tứ tiểu thư nhìn thành thục trầm ổn hơn trước, có lẽ là vì thêm vài tuổi.

Tề mama bóp chân cho lão phu nhân, nhỏ giọng nói:

– Không phải người từng nói tứ lão gia sẽ thăng chức hay sao? Tứ tiểu thư so với danh môn quý nữ cũng không thua kém gì… Nô tỳ thấy nàng cũng không phải loại người hay ganh đua hơn thua, nàng vẫn nhớ thương chăm sóc tỷ muội.

Lão phu nhân nhắm hai mắt, khẽ than thở:

– Nàng mới mười bốn, lại là đích nữ duy nhất của tứ phòng, tứ nhi tức đau sủng, cưng chiều, làm sao… Làm sao nàng lại hiểu ẩn giấu? Ta nhìn ra tứ nha đầu không phải diễn trò không tranh tức là tranh, mà là nàng không có hứng thú với tước vị Vĩnh Ninh hầu… Nhưng mà…

Lão phu nhân mở mắt, con ngươi trong suốt lấp lánh:

– Nhưng mà, hôm nay nàng lại để lộ dấu vết, không phải tứ phòng không quan tâm tước vị, mà là hiện tại nàng không quan tâm ai thừa tước.

-Ý người là?

– Vĩnh Ninh hầu thế tử có thể lập cũng có thể phế!

Lão phu nhân xoa bóp trán:

– Nàng đẩy nhị phòng ra, không chừng là ngắm vào lão nhị luôn phạm sai lẫm, để dễ dàng bắt được nhược điểm!

– Không phải người chưa từng nghĩ đến nhị lão gia sao? Dù sao xuất thân của nhị lão gia… Thấp hơn mấy vị còn lại!

– Bốn thứ tử, đều khác thân mẫu, xuất thân của bọn chúng cao hay thấp còn không phải là do ta?

Lão phu nhân cười lạnh:

– Chung quy vẫn không phải là ta sở sinh! Sao có thể phân cao thấp ti tiện? Thân mẫu lão Nhị…

Lão phu nhân im miệng, gối đàu lên cánh tay nói:

– Ngươi có rảnh thì giúp ta nhìn nhị nha đầu.

Tề ma ma chớp mắt, thấp giọng nói:

– Nô tỳ luôn ở trong phủ, vừa rồi nhị tiểu thư bị nhị phu nhân gọi đi rồi, người cũng biết, nhị phu nhân vất vả lắm mới được tiếp nhận việc sửa sang lại hoa viên từ trong tay đại phu nhân, không biết nàng sẽ “Cắt xén” bạc như thế nào đâu.

Lão phu nhân cười ra tiếng, Tề ma ma nói tiếp:

– Nếu không phải là ý tứ của người, thì nhị phu nhân cũng không có cơ hội…

– Nhị nha đầu thật đáng thương…

Lão phu nhân cười rộ lên:

– Khó trách nàng được tứ nha đầu khen là xuất sắc, có phụ mẫu huynh trưởng như vậy, nàng không tinh minh giỏi giang, thì chỉ thứ hai ở hầu phủ này làm gì có đất cắm dùi? Mới rồi ta nhìn thoáng qua nàng, đứa nhỏ này… Rất thuận mất!

– Tiểu thư có thể thuận mắt người cũng không nhiều nha, nô tỳ nhất định sẽ chú ý nhị tiểu thư.

-ừ.

Lão phu nhân nhắm mắt, thì thào tự hỏi:

– Nàng giống ai nhỉ? Không giống lúc bình thường đi thỉnh an ta chút nào, tiểu hồ ly… Đổi mặt thật là nhanh…