Khương Mân Cẩn còn đang bất mãn nghe tiếng muội muội lập tức núp sau lưng nhị phu nhân.

Huynh trưởng đã không có địa vị thì cứ không có địa vị đi, A di đà phật, ngàn vạn lần đừng để cho tiểu muội phát hiện mình bị thương.

– Ca ca, Ca trốn cái gì?

– Không có gì, không có gì.

Sao Khương Lộ Dao có thể bị Khương Mân Cẩn lừa? Tiến lên kéo hắn từ sau lưng nhị phu nhân ra ngoài, thấy mặt hắn đầy vết thương, nhíu chặt mày:

– Ca lại đánh nhau? Sao bị thương nặng như vậy?

Khương Mân Cẩn kéo Khương Lộ Dao chạy ra ngoài vừa chạy vừa nói:

– Nương, nhi tử cần tiểu muội giúp soạn sách, người nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Chạy đến gốc cây đại thụ trong viện, Khương Mân Cẩn mới buông lỏng cánh tay của Khương Lộ Dao, nhỏ giọng nói:

– Hôm nay ta gặp Tiêu biểu muội.

– Ừ? Tiếp tục nói.

Khương Lộ Dao nhíu mày càng chặt:

– Ca vì nàng mà bị thương? Ai đánh ca?

Dám đả thương Khương Mân Cẩn, Khương Lộ Dao nhất định là phải nhớ trong lòng, lúc này có thể báo thù là tốt nhất, dù không thể báo thù, nàng cũng muốn làm người đó phải lỗ nặng.

– Là biểu đệ của thái tử điện hạ, quý tử của Trường Thế hầu ngăn chặn Tiêu biểu muội, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, ta kích động, liền đánh hắn, nhưng hắn mang theo thị vệ có thân thủ không tồi, ta…Đánh không lại.

– Thái tử điện hạ?

Trong lòng Khương Lộ Dao lộp bộp một chút, sao lại dính dáng đến thái tử?

– Là thái tử điện hạ, hay là biểu đệ của thái tử coi trọng Tiêu biểu tỷ?

– Thái tử điện hạ.

Khương Mân Cẩn lập tức nói:

– Nhưng Tiêu biểu muội nói chỉ cần ta đậu tú tài, nàng sẽ gả cho ta, nàng sẽ không gạt ta.

Khương Lộ Dao cười nhợt nhạt, vỗ vỗ cánh tay của huynh trưởng, cổ vũ nói:

– Tiêu biểu tỷ băng thanh ngọc khiết, nàng đã có tâm tư gả cho ca, nhất định sẽ không bị phú quý mê hoặc, ca ca phải thật nỗ lực, tranh thủ sớm ngày đem nàng thú vào cửa. Nếu ca bị thương, lát nữa mời đại phu đến xem, uống chút dược, đừng để lại bệnh căn, đây cũng là vì tương lai của ca cùng Tiêu biểu tỷ.

– Được, ta nghe muội, tiểu muội… Muội không trách ta?

– Tuy muội đau lòng ca ca, nhưng hôm nay ca ca rất nam nhân, phải biết rằng dù là nữ tử hiếu thắng cũng sẽ cần kỵ sĩ.

Đau lòng Khương Mân Cẩn là một chuyện, trước mặt nữ tử trong lòng mình, Khương Mân Cẩn biểu hiện rất đáng nam nhân.

Khương Lộ Dao đối với điều này có chút vui vẻ, tuy hắn lỗ mãng một chút, nhưng Khương Mân Cẩn không thể quyền khuynh hoặc là phúc hắc.

Có đôi khi, trực tiếp xông tới bảo hộ nữ nhân khiến mình ái mộ, càng dễ động lòng hơn.

Anh hùng cứu mỹ nhân tuy cũ kỹ, nhưng có nữ tử nào mà không muốn vị anh hùng cái thế xuất hiện?

Dù là Khương Lộ Dao vẫn ngóng trông một ngày kia, lúc nàng lâm vào phiền toái, có vị anh hùng cái thế sẽ xuất hiện vì nàng.

Khương Lộ Dao cũng không nói tỉ mỉ trạng huống với nhị phu nhân, sai người cầm bái thiếp của lão hầu gia đi thỉnh thái y tới phủ.

Vì chuyện này nhị phu nhân không tiếc lời khen ngợi Khương Lộ Dao, cũng không phải nàng tiếc bạc vì nhi tử xem bệnh.

Chỉ là không cần bỏ bạc vẫn tốt hơn phải bỏ bạc, hơn nữa thái y cũng không phải có bạc là có thể thỉnh.

Thái y luôn tỏ vẻ, Khương Mân Cẩn thương chỉ bị thương ngoài da, tu dưỡng mấy ngày là tốt rồi.

Có tiện nghi mà không chiếm chính là đồ ngốc, phải để thái y bắt mạch cho chủ tử nhị phòng mới được.

Thái y trán đầy mồ hôi, nghĩ đến hiện gườ Khương nhị gia có địa vị là đích tửcùng hung danh của hắn, thái y cũng chỉ đành im lặng nghe lệnh.

– Nương, một lát nữa người đi gặp tổ mẫu đi, lúc gặp mặt chỉ cần hỏi có dược liệu hay không là được.

– Tổ mẫu ngươi có rất nhiều dược liệu, nhưng không chịu cho người khác.

– Nay đã khác xưa, tổ mẫu sẽ cho.

Khương Lộ Dao mới vừa rồi vì tổ mẫu che chắn một phen, vi phạm tác phong của nàng, như thế nào cũng đến phải lấy được chỗ tốt.

Dùng dược liệu mà người khác tích lũy tương đối sảng khoái.

Nhị phu nhân nhìn Khương Lộ Dao tin tưởng tăng thêm mười phần, đối với chuyện đi đến chổ lão phu nhân lấy dược liệu càng nắm chắc:

– Nghe ca ca ngươi nói, Tần vương thế tử giúp hắn? Giống như hắn không chịu bị buông tha ngươi, ca ca ngươi ăn chơi trác táng cũng không dọa được hắn…

– A.

Khương Lộ Dao xoa trán:

– Lúc này chỉ có thể trông cậy vào đại bá phụ, nếu có thể ký danh đích tử, có lẽ hôn sự còn có chuyển đổi.

– Ngươi cẩn thận để ý một chút, không có việc gì đừng ra bên ngoài. Ta nghe ca ca ngươi nói, Tần vương thế tử hình như cũng không tồi, ít nhất lúc ca ca ngươi gặp nguy hiểm, hắn có thể ra tay, hơn nữa còn dám đối mặt với biểu đệ của thái Tử điện hạ.

– Vừa đi vừa xem đi.

Từ trong cổ tay áo Khương Lộ Dao móc ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho nhị phu nhân mặt mày hớn hở:

– Nương, hôm nay người không đếm ngân phiếu sao?

– Còn chưa đếm, lúc này liền đi đếm.

Nhị thái thái cười ha hả đi vào nội thất.

Khương Lộ Dao đi đến tây sương phòng, gọi hạ nhân hầu cận bên người Khương Mân Cẩn tới đây, cẩn thận dò hỏi lúc ấy xảy ra chuyện gì.

Tên tùy tùng không dám dấu diếm, một năm một mười nói hết ra, ngay cả câu cuối cùng mà Tần vương thế tử lưu lại trước khi rời đi cũng nói.

– Nhị tiểu thư…

– Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, những gì ta hỏi ngươi, đừng nói cho ca ca ta biết, nếu ngươi một lòng đi theo ca ca ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

– Tuân mệnh.

Tên tùy tùng rời khỏi tây sương phòng, Khương Lộ Dao chống cằm, Tiêu Biểu tỷ một mình xuất môn?

Nếu chỉ có một mình, dựa theo sự thông minh của Tiêu biểu tỷ tuyệt đối sẽ không đến mức bị biểu đệ của thái tử làm khó dễ…… Có phải Tiêu Duệ Hoa cũng ở đó?

Khương Lộ Dao đè lại suy đoán của mình đối với Tiêu Duệ Hoa, vì ca ca nhà mình mà buồn sầu, cùng thái tử điện hạ tranh đoạt Tiêu biểu tỷ.

Thật sự là nhiệm vụ quá khó khăn, Tiêu Biểu tỷ cũng thật là, như thế nào lại cố tình liên lụy đến thái tử?

Cũng may Tần vương thế tử hỗ trợ, nhưng cho dù Khương Mân Cẩn cùng Tiêu biểu tỷ là lưỡng tình tương duyệt, nếu thái tử điện hạ không chịu buông tay…Không chừng bọn họ sẽ trở thành uyên ương mệnh khổ.

Lúc này Khương Mân Cẩn đang ở thư phòng đầu treo cổ, chọt mắt.

(Yul: các nàng hiểu a Cẩn làm gì k?)

Sao Khương Lộ Dao có thể nói hắn từ bỏ Tiêu biểu tỷ?

Chỉ dựa vào một mình Khương Lộ Dao mưu tính, không nhất định có thể ngăn trở thái tử.

– Mạt Lị, ngươi sai người đi dò hỏi Tiêu Giải Nguyên, không biết ngày mai hắn có ở trong phủ không? Ta muốn đăng môn lãnh giáo.

– Dạ, nhị tiểu thư.

Hai bên cùng nhau nỗ lực, có lẽ còn có hi vọng thành công, nếu trong lòng Tiêu Duệ Hoa nhớ thương chức vị đem muội muội gả cho thái tử…

Dù biết ca ca sẽ thương tâm, khổ sở, Khương Lộ Dao cũng sẽ bóp chết đoạn tình cảm này.

Tiêu Duệ Hoa cho nàng áp lực rất lớn, Tiêu Giải Nguyên là người không dễ nhìn thấu.

Hắn biết mình phải đi con đường nào, cũng sẽ không cổ hủ có lối tắt mà không đi…

– Nhị tiểu thư, Tần vương phi điện hạ ra phủ, lão phu nhân sai nô tỳ tới kêu người.

– Đã biết.

Khương Lộ Dao đi vào trong phòng, nhẹ giọng nói với lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, vân vê Phật châu:

– Tổ mẫu.

– Nương ngươi vừa mới tới, lấy của ta lục căn(6 gốc) nhân sâm thượng hạng, thuận tiện còn lấy không ít đồ bổ…

– Chờ mẫu thân hầm đồ bổ xong, nhất định sẽ lưu cho người một phần.

– Ha ha!

Ánh mắt Lão phu nhân sáng ngời có thần nhìn tôn nữ trước mặt, cho dù Khương Lộ Dao muốn có chổ tốt vẫn như cũ đúng lý hợp tình, vẫn như cũ bình tĩnh tự giữ, cảm khái nói:

–  Lúc ta bằng tuổi ngươi, không có mặt dày như ngươi, nhị nha đầu, ngươi không giống thiếu nữ…Tâm quá ổn, quá so đo được mất, này không tốt, phạm sai lầm không sợ, ai mà không từng phong nhã hào hoa?

Hơn ba mươi tuổi sự nghiệp thành công là nữ cường nhân giả vờ vô tri, giả vờ là thiếu nữ, đối Khương Lộ Dao mà nói cũng rất khó khăn, giả vờ nhất thời còn có thể, nhưng không giả vờ được cả đời.

– Chuyện phiền toái quá nhiều, không chấp nhận được tôn nữ thiên chân, nếu người giơ cao đánh khẽ, tôn nữ sẽ thử ở trước mặt người thiên chân vô tà một lần.

Khương Lộ Dao nháy mắt:

– Người thấy thế nào?

– Quỷ nha đầu.

Lão phu nhân duỗi tay kéo nàng tới bên người, tinh tế quan sát một phen, đáy mắt tăng thêm vài phần ấm áp:

– Ta không thể ngờ lúc ta già còn có thể phát hiện ra ngươi, đây cũng là duyên phận của tổ tôn chúng ta, nhị nha đầu, ta có thể thuận theo tâm ý của ngươi, nhưng ngươi cũng phải biết, một khi dã tâm bị châm ngòi, một khi người dụng tâm kín đáo thấy được cơ hội…Hắn có lẽ sẽ làm ra chuyện mà ngươi không thể tưởng được, lòng người khó dò, ngươi không thể suy tính mà không lộ chút sơ hở.

– Tổ mẫu, tôn nữ đối với Tần vương phủ…

– Còn Tần vương thế tử? Ngươi thấy hắn thế nào? Không phải hắn giúp ca ca ngươi sao? Hôm nay ngươi cũng thấy Tần vương phi, có thể ở trước mặt Tần vương phi lắc lư nhiều năm như vậy, ngươi có nhìn ra hắn cũng có tâm tính cứng cỏi? Cũng không phải là loại người ăn chơi trác táng.

– Tôn nữ lo lắng hắn quá cố chấp.

Khương Lộ Dao nhớ lại cặp mắt kia:

–  Quá hung ác, quá cực đoan, cũng quá giỏi che dấu tâm tư, cùng hắn sinh hoạt, sẽ rất mệt, người cũng nói, lòng người khó dò, hắn một hồi một cái chủ ý, sao tôn nữ có thể đoán được mọi chuyện?

Nàng còn có một câu chưa nói, Tần Vương thế tử khiến cho Khương Lộ Dao có một loại thực giác điên cuồng cảnh báo, một khi hắn bùng nổ sẽ khiến cho đất trời đại họa.

Trượng phu giống như Tần vương thế tử, quá khó nắm bắt.