Khương nhị gia nằm trên đống cỏ khô trong thiên lao, cảnh vật chung quanh không được tốt, vậy mà không có ai bạc đãi Khương nhị gia.

Đầu gối lên hai tay, Khương nhị gia ngắm sao đêm qua song sắt, nhất định Dao Dao rất thương tâm, nhi tử đâu? Nhất định sẽ bị Dao Dao dùng lời nói lừa gạt…

Khương nhị gia khổ sở, đáng thương cho Khương Mân Cẩn, sao không được di truyền đầu óc thông minh giống mình?

Tuy hắn tuy hàm hậu một chút, cũng không đến mức bị Dao Dao nói mấy câu là bị lừa.

– Cũng tốt, người ngốc có phúc của người ngốc, người thông minh nghĩ càng hiểu nhiều thì lại càng lo lắng, người một nhà thống khổ nhất chính là Dao Dao.

Khương nhị gia có chút buồn sầu, chờ lúc hắn ra tù, hắn nên làm như thế nào mới có thể khiến Dao Dao nguôi giận?

Cạch một tiếng, cửa thiên lao mở ra, Khương nhị gia nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nương nhờ ánh trăng nhìn xem.

Thấy một vị công tử trẻ tuổi bị nha dịch dẫn  vào, nhìn có chút quen mắt, Khương nhị gia đang nhàm chán, cuối cùng cũng có người vấn đáp, xoay người đứng dậy, hỏi:

– Ngươi là ai?

– …

Đứng ngoài cửa nhà lao là Tần vương thế tử khuôn mặt sầu bực, đối mặt với hoàng thượng hắn cũng chưa uể oải như vậy:

– Là tiểu tế tương lai của ngươi.

– Nữ nhi của ta không có khả năng gả cho người đã từng vào thiên lao, ngươi đừng bại hoại danh tiết nữ nhi của ta…

– Thế tử điện hạ.

Sai dịch nâng cao giọng nói:

– Tần vương thế tử điện hạ, người định trụ cách vách, hay là…

– Ở cùng một chổ với Khương nhị gia.

– Dạ.

Sai dịch mở cửa nhà lao, Triệu Đạc Trạch đi vào, đứng ở trước mặt Khương nhị gia:

– Thấy rõ ràng, lại không nhận ra ta, sau này ta sẽ đem Dao Dao đến nơi rất xa, để cho ngươi không nhìn thấy.

– Tần vương thế tử? Sao ngươi sẽ là tiểu tế tương lai của ta? Đừng nghĩ ngươi có địa vị cao, là có thể khi dễ nữ nhi của ta, ta nói cho ngươi biết, ta không có sợ ngươi.

Khương nhị gia đứng dựng lên, duỗi tay đấm cánh tay của Tần vương thế tử, hung tợn cảnh cáo Tần vương thế tử:

– Muốn mang khuê nữ của ta đi, ngươi đừng có nằm mơ, trong lòng khuê nữ của ta chỉ có ta, không có phần của ngươi…

Triệu Đạc Trạch không cam lòng yếu thế cùng Khương nhị gia đánh nhau, sai dịch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Hai vị này một trước một sau cáo trạng Giang Nam tổng đốc, còn nghĩ là đồng đảng, ai ngờ gặp mặt liền quánh nhau.

Hay là hoàng thượng nhốt bọn họ chung một chổ, chỉ vì muốn cho bọn họ đánh một trận?

Hai người không có đánh hết sức, nhưng cũng dùng không ít lực, đánh một hồi thì nằm ngã ngửa ra đống cỏ khô, Triệu Đạc Trạch thở hổn hển nói:

– Dao Dao để cho ta tới chiếu cố ngươi, ngươi muốn ăn cái gì? Uống cái gì chỉ cần nói với ta?

– A, trong thiên lao còn có đãi ngộ này?

– Bởi vì ta là Tần vương thế tử, ta có bạc, có người nghe ta sai sử, ngươi thì không được, cho nên muốn hưởng thụ, nhớ rõ thiếu ta ân tình.

– Nếu không phải vì Dao Dao, ngươi sẽ cho ta ăn uống sao?

– Ngươi nói xem?

Triệu Đạc Trạch tính tình tàn nhẫn vậy mà ở trước mặt Khương nhị gia liền trở nên rối rắm?

– Không có Dao Dao, ta có thể nhận thức ngươi là ai?

– Ta không cần ăn uống.

– Vì cái gì?

– Ngươi muốn lấy lòng nữ nhi của ta, muốn thú nữ nhi của ta, nếu tương lai sau này chẳng may nữ nhi của ta gả cho ngươi, ngươi lại đối xử với nàng không tốt, ta muốn tới cửa đánh ngươi, chỉ vì hôm nay ta ăn uống này nọ của ngươi, ta phải thiếu ngươi một phần nhân tình, lúc ta đánh ngươi, lại hạ thủ lưu thì làm phải sao bây giờ? Ăn uống chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng, ai biết tương lai có thể hay không có biến hóa? Ta ăn ít một chút cũng không đói chết, cần gì phải thiếu nhân tình của ngươi? Huống chi…Ngươi muốn mượn cơ hội này lấy lòng ta, muốn có được tâm của khuê nữ ta, ta đâu có xuẩn(ngu) mà nhìn không ra? Chỉ vì ăn ngon uống tốt mà bán khuê nữ?

– Ngươi không ngu.

Triệu Đạc Trạch bội phục nói:

– Ai dám nói ngươi xuẩn? Khương nhị gia, Không phải ngươi đem tâm nhãn đều dùng ở trên người ta?

Trước kia Triệu Đạc Trạch cảm thấy có nhạc phụ như Khương nhị gia rất phiền toái, rất bực bội.

Hiện giờ bực bội vẫn như cũ, nhưng cảm giác phiền toái giảm đi rất nhiều, Khương nhị gia vì nhi nữ cam nguyện cáo trạng Từ Nghiễm Lợi……

Triệu Đạc Trạch có chút cảm động, có lẽ Khương nhị gia mới chân chính là phụ thân tốt.

Tần vương không thể so với Khương nhị gia.

Triệu Đạc Trạch đứng dậy phân phó tên sai dịch:

– Đem này nọ đưa lên.

Hắn cũng không tin Khương nhị gia không ăn không uống, ai mà không biết Khương nhị gia không chịu được khổ?

Không mất nhiều thời gian, tên sai dịch bưng đồ ăn cùng rượu ngon lên, hương rượu phiêu tán, một tên sai dịch khác thì ôm chăn gấm tiến vào, trải lên đống cỏ khô, đốt nến cùng huân hương.

Thiên lao cũ nát lập tức rực rỡ hẳn lên, Triệu Đạc Trạch liếc nhìn Khương nhị gia đang úp mặt vào góc tường, ném vài tấm ngân phiếu về phía tên sai dịch, rồi nói:

– Có việc sẽ kêu các ngươi.

– Dạ, thế tử điện hạ.

Sau khi đám sai dịch rời đi, Triệu Đạc Trạch rót rượu, uống rượu, khen:

– Rượu ngon.

Triệu Đạc Trạch vừa uống rượu vừa suy xét, hắn không định đem mệnh ném vào thiên lao, vây cánh trong triều của Từ Nghiễm Lợi cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay.

Khương nhị gia vẫn luôn bị đói, không thấy rượu và thức ăn, còn có thể nhịn xuống, hiện giờ rượu và thức ăn ở ngay trước mắt lúc ẩn lúc hiện, hắn liếm liếm môi, ôm đầu, nhịn xuống, phải nhịn xuống, không thể vì ăn uống mà bán Dao Dao.

Nếu chẳng may Dao Dao bị khi dễ, hắn làm nhạc phụ là phải đánh tiểu tế…

Triệu Đạc Trạch càng nhìn Khương nhị gia càng thấy hắn đáng yêu, trên đời này sao lại có người giống như Khương nhị gia? Làm như chắc chắn hắn sẽ khi dễ Dao Dao vậy.

– Ha, ngươi có hiểu rõ nữ nhi của ngươi không?

Dựa theo cá tính cường hãn của Khương Lộ Dao, sau khi thành thân ai khi dễ ai còn không biết đâu.

Khương nhị gia ngăn chặn khát vọng, thanh âm trầm thấp:

– Nói không ăn, sẽ không ăn.

Hắn đưa lưng về phía Triệu Đạc Trạch nằm lên đống cỏ khô, tuyệt đối không thể bị viên đạn bọc đường ăn mòn, úp mặt vào vách tường trong thiên lao.

– Ngươi nghĩ ngươi rất tốt? Sẽ không phạm sai lầm? Sẽ không thương tổn Dao Dao? Ai có thể cam đoan?

Triệu Đạc Trạch nắm chặt chén rượu, ai cũng không có cách gì cam đoan tương lai sẽ không phát sinh chuyện gì, cũng giống như hắn…

Không biết có thể đả đảo Từ Nghiễm Lợi hay không, mới vừa rồi lúc gặp mặt hoàng thượng, hoàng thượng đối xử lạnh nhạt với hắn, khiến Triệu Đạc Trạch kinh hãi, càng xác minh hoàng thượng không giống như người ngoài nghĩ là rất sủng ái hắn.

Trên người trước sau vẫn lưu trữ dòng máu Dương gia, theo lời thái hậu từng nói, tướng mạo của hắn giống tổ phụ.

Hoàng Thượng đối với tổ phụ là lão Tần vương có loại khúc mắc không nhỏ.

Triệu Đạc Trạch một tay đè lại bả vai, mới vừa rồi phụ thân Tần vương đánh hắn một cái tát, rất đau, nhất định phụ vương không ngờ hắn lại dám làm như vậy, không biết sau khi phụ vương hồi Tần vương phủ, sẽ cùng Tần Vương phi nói cái gì, Tần Vương phi…

Sẽ không công khai bỏ đá xuống giếng, nhưng nàng so với chuyện trực tiếp bỏ đá xuống giếng còn đáng giận hơn.

Hắn cùng Khương nhị gia bị nhốt trong thiên lao, nhất định Tần vương phủ sẽ nghĩ cách vãn hồi cục diện, Vĩnh Ninh hầu phủ…… Dao Dao sẽ nghĩ mọi cách cứu Khương nhị gia.

– Ọe.

Khương nhị gia nghe thấy tiếng nôn mửa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Vương thế tử đang che ngực, thân thể run rẩy, khàn khàn lẩm bẩm:

– Có độc, rượu và thức ăn có độc…

– Ngươi thế nào?

Khương nhị gia lập tức ôm lấy Tần vương thế tử, banh miệng hắn, duỗi tay kéo yết hầu của hắn.

– Không có việc gì, không có việc gì, nhổ ra là tốt rồi.

– Người đâu, người đâu, cứu mạng, mau đi tìm đại phu.

Triệu Đạc Trạch không cho hắn kéo yết hầu, Khương nhị gia mắng một câu:

–  Hài tử cứng đầu, như thế nào lại không biết nghe lời? Lúc này còn bận tâm cái gì?

Cõng Triệu Đạc Trạch lên, Khương nhị gia vọt tới cửa nhà lao, dùng sức đong đưa hàng rào:

– Người đâu, người đâu.

– Hiền tế ngoan, nếu ngươi chết, ta sẽ đem khuê nữ gả cho người khác…

– Ha ha, ha ha.

Triệu Đạc Trạch từ hắn trên người nhảy xuống, khom mình hành lễ:

– Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân…

“Bốp” Khương nhị gia hung hăng cho Triệu Đạc Trạch một cái tát:

– Hỗn đản!

Sau đó Khương nhị gia lại lui về góc tường, dựa vào vách tường ngồi xuống.

Hôm nay Triệu Đạc Trạch bị nhạc phụ tương lai cùng phụ vương đánh, nhưng hai cái tát này có ý nghĩa không giống nhau.

Một cái tát của phụ vương xoá sạch hi vọng cuối cùng của hắn, còn một cái tát của Khương nhị gia lại khiến hắn khát cầu……

Hắn là Tần vương đích thân nuôi lớn, Tần Vương chỉ dạy hắn đọc sách biết chữ, hắn thấy Tần vương ôm thân sinh nhi tử của Tần vương kế phi sinh chơi đùa…

Từ nhỏ hắn đã biết hắn là thế tử, mỗi tiếng nói cử động phải phù hợp với thân phận Tần vương thế tử, hắn không thể mềm yếu, không thể thiên chân, không thể làm nũng…

Phải làm Tần vương thế tử trang trọng trầm ổn, có như thế mới không làm phụ vương thất vọng khi đem địa vị thế tử để lại cho hắn.

Rất nhiều người nói hắn không như Triệu Đạc Dật rất giống Tần vương, không có tài hoa bằng Triệu Đạc Dật, Tần Vương phi sở sinh nhi tử nhạy bén thông tuệ, phẩm mạo cực tốt.

Bọn họ so với hắn càng hiền hiếu, hắn có thể ổn định vị trí thế tử, trừ chuyện là người Dương gia ra, quan trọng nhất là Tần vương đối xử với hắn cũng không tồi, không đành lòng để hắn mất đi vị trí thế tử.

Hắn nhìn thì giống như có được tất cả, nhưng này đó đều là người khác bố thí, là ngoại tổ Dương gia dùng tánh mạng cùng máu tươi đổi lấy, cho nên hắn táo bạo, hắn dễ giận, hắn kiêu ngạo, chỉ có như vậy hắn mới có thể chứng minh hắn vẫn là Tần vương thế tử.

Hắn dùng hết sức lực muốn giúp Dương gia báo thù, là vì không muốn mang trên lưng gánh nặng ân đức của Dương gia.

Ai cũng không hỏi ý kiến của hắn, bọn họ giúp hắn quyết định con đường phải đi, nếu hắn đi sai, sẽ có rất nhiều người nhảy ra chỉ trích hắn, nói hắn thật có lỗi với người này người kia?

Triệu Đạc Trạch từ trên mâm xé xuống một cái đùi gà, đi đến bên cạnh Khương nhị gia, học theo bộ dáng của Khương nhị gia, ngồi bên người hắn, cầm đùi gà nhét vào trong tay Khương nhị gia.

– Ta không phải cố ý đùa giỡn ngươi, nhạc phụ, ta sai rồi, tha thứ cho ta được không?

– Hừ.

– Nhạc phụ.

Triệu Đạc Trạch đâm đầu vào bả vai của Khương nhị gia:

– Người tha thứ cho tiểu tế đi.

– Hừ.

Khương nhị gia cầm đùi gà, khinh thường nhìn Triệu Đạc Trạch một cái, ý tứ là đừng nghĩ dùng một cái đùi gà nho nhỏ là có thể thu mua hắn, hắn thật sự kiên quyết sinh khí!

– Nhạc phụ muốn như thế nào? Thế nào thì người mới có thể tha thứ cho ta?

– Ta ra điều kiện gì thì ngươi cũng đáp ứng?

– …

Triệu Đạc Trạch ấn huyệt thái dương, còn không phải là tự làm tự chịu?

– Ngươi nói thử xem, ta sẽ cân nhắc.

Hắn sẽ không tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào, hay đáp ứng bất luận điều kiện gì.

– Một chút cũng không thành tâm, không ăn.

– Được, ngươi nói, ta đáp ứng.

– Ta nói nha.

– Nói đi.

Khương nhị gia ngậm đùi gà, chậm rãi nói:

– Nếu tương lai sau này ngươi làm chuyện có lỗi với khuê nữ của ta, ta muốn đánh ngươi, ngươi không thể trốn. Nếu tương lai sau này ngươi cãi nhau với khuê nữ của ta, ngươi phải chủ động xin lỗi, còn nữa ngươi phải cam đoan, sau này không thể nạp trắc phi.

– Nếu ngươi làm được, ta sẽ tha thứ cho ngươi.

– …

Triệu Đạc Trạch há miệng, đây đúng là phụ thân kỳ ba? Không hề có nguyên tắc một mực đứng về phía Khương Lộ Dao.

– Nếu Dao Dao làm sai thì sao?

– Khuê nữ của ta không có khả năng lầm lỗi.

Khương nhị gia tự hào vung đùi gà trong tay:

– Đáp ứng, hay là không đáp ứng?

– Đáp ứng.

Triệu Đạc Trạch nhấc tay thề nói:

– Ngươi nói gì ta cũng đáp ứng, ngươi đánh ta, ta không né, nếu ta cùng Dao Dao cãi nhau, ta sẽ chủ động xin lỗi, ta…Tương lai sẽ không nạp trắc phi, vừa ý rồi chứ.

– Ngươi còn phải thêm một câu, nếu vi phạm lời thề, nhân thần(thân nhân + quần thần) ruồng bỏ!

– Được, nếu ta vi phạm lời thề, nhân thần ruồng bỏ.

Lúc này Khương nhị gia mới vừa lòng gật đầu, chạy vài bước đến bàn rượu và thức ăn, ngồi ăn uống thả cửa.

– Thế tử điện hạ, ngươi cũng ăn nha.

Bị ngươi khí đến no rồi, nơi nào nuốt trôi?

Triệu Đạc Trạch ngã xuống đống cỏ khô:

– Ngươi ăn đi, ta không đói bụng.

Khóe miệng cong lên, trong lòng chảy qua một loại xa lạ tình thân, có Khương nhị gia làm nhạc phụ, xem ra cũng không xấu…