Vĩnh Ninh hầu tĩnh dưỡng, từ lâu đã không có người tới thăm, thư phòng rất ít khi dùng, Vĩnh Ninh hầu hướng dẫn, giảng thuật kinh nghiệm cầm binh cho Triệu Đạc Trạch, giảng thuật binh pháp nên dùng như thế nào khi ở chiến trường.
Tuy Vĩnh Ninh hầu đã nhiều năm chưa từng lãnh binh xuất chinh, nhưng có thể cùng Dương Soái, lão Tần vương xưng tam đại danh tướng, cho dù hắn không hề xuất chinh, kinh nghiệm lâm địch vẫn không thua kém.
Xì xụp, xì xụp, xì xụp.
Khương nhị gia ở một bên gáy như sấm……
Uống một đốn rượu, sau đó còn đại náo Tần vương phủ, Khương nhị gia không mệt mới lạ.
Nếu là ngày thường, hắn còn có thể lấy tinh thần, nhưng lão phụ há mồm ngậm miệng đều là trận pháp, lời nói buồn tẻ vô vị.
Khương nhị gia nhìn lão phụ thiệt tình dạy dỗ tiểu tế của hắn, liền yên tâm tùy ý ngủ thẳng cẳng.
Vĩnh Ninh hầu nâng tay, hận không thể gõ chết cái tên nhi tử không tiền đồ này, hắn đang nói là kinh nghiệm tổng kết cả đời, lại bị người mà hắn xem như thừa kế coi như đọc kinh ru ngủ?
Tay bị Triệu Đạc Trạch chụp lại, Vĩnh Ninh hầu tàn khốc nhìn tôn tế:
– Ngươi có ý gì?
– Nhạc phụ mệt mỏi.
Triệu Đạc Trạch theo bản năng đưa tay đỡ lấy, trong lòng có chút hối hận, nhưng nhìn Khương nhị gia ngủ chảy nước miếng, lại cảm thấy nhạc phụ thực sự đáng yêu…
Cởi bỏ áo choàng trên vai, nhẹ nhàng khoác lên người Khương nhị gia, thuận tiện dùng khăn giúp nhị gia lau nước miếng.
Đã dùng Thương Hải Minh Châu sính “tiểu tế “, Triệu Đạc Trạch phải hiếu thuận với hắn, nếu không thực xin lỗi bộ trang sức trân bảo Thương Hải Minh Châu kia.
Ánh mắt Vĩnh Ninh hầu bình tĩnh, chưa đề cập tới chuyện Triệu Đạc Trạch có phải thực lòng hay không, nhưng hắn có thể hiếu thuận nhạc phụ như thế, Vĩnh Ninh hầu có chút xem trọng Triệu Đạc Trạch.
Nếu không phải Triệu Đạc Trạch thú Khương Lộ Dao, nếu không phải lão thê để Triệu Đạc Trạch tới tìm hắn, lại còn lão nhị ở một bên chêm vào chọc cười.
Dựa theo tính tình của hắn cho dù đem kinh nghiệm cả đời chinh chiến mang vào trong quan tài, cũng không truyền cho Triệu Đạc Trạch.
Hắn có bốn nhi tử, Vĩnh Ninh hầu chưa từng dùng quá nhiều tâm tư, huống chi là tôn tế.
Hắn nhìn Triệu Đạc Trạch gật gật đầu, đứng dậy rời khỏi thư phòng, hắn cũng không đành lòng đánh thức lão nhị, huống chi là Triệu Đạc Trạch…
Vì Triệu Đạc Trạch thú được Khương Lộ Dao, Vĩnh Ninh hầu không phải là người hồ đồ, nếu đổi lại là người khác làm thế tử, tuyệt đối hôm nay không được như Triệu Đạc Trạch!
Lão nhị da mặt dày, tâm nhãn thành thật, đối với thân nhân rất thiệt tình, tuy làm chuyện giật gân không ngừng, nhưng đối với chuyện đại sự tuyệt đối không hồ đồ.
Lại có nữ nhi thông minh giúp bày mưu tính kế, Vĩnh Ninh hầu cảm thấy chọn lão nhị kế thừa tước vị, không chừng hầu phủ thực sự có một ngày quang tông diệu tổ.
– Ở trên chiến trường, ta đã thấy quá nhiều người chết, cũng giết quá nhiều người, sau này sẽ thế nào, đã không thèm nghĩ đến, Khương gia suy sụp cũng vậy, vinh quang cũng thế, đối với một người chết mà nói, cũng không quan trọng.
Vĩnh Ninh hầu đi đằng trước, Triệu Đạc Trạch giống như môn sinh tất cung tất kính đi theo sau.
Vĩnh Ninh Hầu ngồi trên ghế đá ngoài sân ngay gốc cây đại thụ, Triệu Đạc Trạch khoanh tay đứng bên cạnh hắn, Vĩnh Ninh hầu nhìn hắn một lúc lâu.
– Không thể ngờ, ta lại có thể thế dạy dỗ tôn tử của lão vương gia…
– Ngươi cũng biết năm đó, tổ phụ ngươi cùng ta thấy mặt liền rùm beng? Lão vương gia cùng ta dùng chiến thuật bất đồng, hắn hành binh như liệt hỏa, đao nhọn đâm thẳng vào trung tâm kẻ địch, không sợ đối đầu cùng quân chủ lực của địch, hắn lấy được chiến thắng là huy hoàng nhất, nhưng…Thủ hạ của hắn luôn bỏ mạng nhiều nhất. Hắn kêu ta rùa đen…Nhưng chính là ta năm đó lão ô quy này năm ở chiến dịch tây tuyến cứu hắn.
– Sau đó tổ phụ ngươi chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân gây ra chính là vì trận chiến tây tuyến bị thương trí mạng.
– Dương Soái cũng khuyên hắn rất nhiều thứ, đáng tiếc, hắn không chịu nghe, cũng không muốn nghe. Tổ phụ ngươi kỳ thật rất thiên chân, cũng quá mức kiêu ngạo, cuối cùng, hắn…
Đề cập đến bí mật hoàng gia, không phải hắn có thể nói rõ ràng, nguyên nhân cái chết của lão Tần vương, cho dù là hắn cũng có chút hoài nghi.
– Ta quý trọng sinh mạng của cái tướng sĩ, nếu phải xuất chinh ta đều lấy tiền đề giảm bớt hy sinh.
Ánh mắt Vĩnh Ninh hầu thâm thúy, rõ ràng là một vị tướng quân thị huyết, lại cố tình chứa một cổ oán khí trách trời thương dân, thanh âm khàn khàn trầm trọng:
– Dương Soái là trời sinh thống soái, hắn có thể nghĩ cách hợp tính các vị tướng quân có tính tình khác nhau, đem năm bè bảy mảng, từng người vì cục diện chiến tranh thống nhất ở cùng nhau, đem người thích hợp nhất đặt ở vị trí mấu chốt nhất, điểm này, ta không làm được, tổ phụ ngươi cũng không làm được, trừ Dương Soái lòng dạ rộng lớn ra, không người nào có thể làm được.
– Vì sao?
– Quân công lóa mắt, ai trên chiến trường mà không nghĩ giết địch lập công? Ai không có tư tâm?
Vĩnh Ninh Hầu khẽ nhắm mắt:
– Dương Soái có trí tuệ không phải người thường có thể so sánh nổi, lần trước ta đã nói cùng ngươi, trước khi ta hồi kinh, đã từng cùng Dương Soái mật đàm, đọc nhiều binh pháp như chúng ta sao lại không hiểu phi điểu tẫn, lương cung tàn? Ta hiểu được, Dương Soái hiểu được, tổ phụ ngươi cũng hiểu được…Đáng tiếc tổ phụ ngươi quá tin tưởng chính mình, không chỉ có chiến công trác tuyệt, còn cùng Dương Soái liên hôn, lúc ấy ta đã nói…Dương gia sẽ hủy ở trận liên hôn này.
Vành mắt Triệu Đạc Trạch phiếm đỏ, phủ định hôn sự của mẫu phi cùng phụ vương, chính là phủ định hắn.
– Tổ phụ…
– Dương Soái cười nói với ta, đem nữ nhi gả cho Tần vương thế tử cũng không sao, không có trận liên hôn này, hắn cũng trốn không thoát vận mệnh thiên đao vạn mảnh, không bằng thành toàn cho tổ phụ ngươi có tâm bảo tồn gia tộc, Dương Soái nói, Tần vương so với hắn càng nguy hiểm.
– Ngươi hiểu không?
Vĩnh Ninh hầu nhìn thẳng Triệu Đạc Trạch:
– Tuy ngươi là ngoại tôn của Dương Soái, nhưng ngươi không có trí tuệ cùng khí phách của Dương Soái, cũng không có sự tri kỷ, hy sinh thân nhân phụng hiến Quân, cho nên cả đời này cũng không làm được như Dương Soái, vị cao nhân đại hiền kia có lẽ nhìn thấu ngươi giống bản chất của lão vương gia, mới…Mới thu Triệu Đạc Dật làm đồ đệ, ngươi không thích hợp kế thừa.
Triệu Đạc Trạch tự giễu cười nói:
– Thì ra là thế, ta không thích hợp.
Vĩnh Ninh hầu giật giật môi:
– Dương Soái từng nói tiếc nuối lớn nhất chính là mẫu phi ngươi không phải là nam nhi, nếu nàng là nam nhi, có lẽ sẽ cứu được Dương gia.
– Nói như vậy, ngoại tổ phụ cùng mẫu phi ta đã sớm đoán được án oan Dương gia, bọn họ vì cái gì lại không tranh? Không phản kháng?
– Nếu ta là Dương Soái, ta sẽ phản, nhưng hắn sẽ không, bởi vì toàn bộ quân đội biên cương đều dựa theo trận pháp của hắn mà huấn luyện ra, ngươi cũng biết quân đội biên cương vừa động, thiên hạ không người địch? Hắn ra lệnh một tiếng, quân đội biên cương sẽ đánh, một khi binh sĩ Trung Nguyên nội loạn, ngươi có từng nghĩ Man Di có thể mượn cơ hội này xâm lấn? Một khi đại địa Trung Nguyên chiến hỏa bay tán loạn, bá tánh sẽ trôi giạt khắp nơi. Hắn thà rằng hy sinh bộ tộc, cũng không đành lòng nhìn núi sông rách nát, A Trạch, chờ ngươi tới biên cương liền hiểu, Man Di hung tàn, không phải ngươi có thể nghĩ đến, cho nên ta không thể làm như Dương Soái, nhưng lại kính nể hắn.
– Mà hoàng thượng…Hoàn toàn không hiểu, cái gì gọi là sinh tử chi giao! Hứa lấy vinh hoa phú quý, chỉ có thể đổi được “trung thành” của tướng sĩ, nhưng trong lòng mỗi người binh sĩ đều khắc cốt trung thành với Dương Soái! Đánh giặc dựa vào tướng lĩnh, nhưng càng dựa vào binh lính chém giết, không có binh lính, dù ngươi có thiên túng chi tư, cũng đánh không thắng.
Vĩnh Ninh hầu cầm chiến thư trong tay lão quản gia đưa tới, giao cho Triệu Đạc Trạch:
– Tổ phụ ngươi lãnh binh, ta từng nói với ngươi, tuy chiến công loá mắt, nhưng dụng binh quá hiểm, tướng sĩ bỏ mình quá nhiều, vi phạm lẽ trời, hơn nữa tính tình tổ phụ ngươi cũng cuồng bạo thích giết chóc, hố sát tù binh, chúng ta đều làm, chỉ có hắn làm cả thiên hạ đều biết, này không tốt. Hắn giống như một gốc cây có đóa hoa sặc sỡ loá mắt nhất, xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng dông tố đập xuống, cánh hoa phiêu linh khô héo, ngược lại không bằng cây nhỏ vô thanh vô tức, cho dù cành lá điêu tàn, căn(gốc rễ) còn vững vàng vùi sâu trong bùn đất, Dương gia…A Trạch, hậu nhân Dương Soái nhất định sẽ quật khởi.
Không phải vì bá tánh kính ngưỡng Dương Soái, mà là nhân phẩm của Dương Soái, cùng với căn cơ của Dương gia, đây là nguyên nhân dù hoàng đế trừ khử như thế nào cũng không ảnh hưởng được, trừ phi Đại Minh…Diệt quốc.
Triệu Đạc Trạch nắm chặt nắm tay, Dương gia quật khởi…… Dựa vào tiểu biểu đệ sao? Đương nhiên không được.
– Ý tứ của người là ta?
– Nếu đệ đệ ngươi không phải là đồ đệ của hắn, ta sẽ cảm thấy là ngươi, nhưng hắn lại cố tình thu đệ đệ của ngươi làm đồ đệ, này tất nhiên sẽ phân mỏng căn cơ Dương gia.
Vĩnh Ninh hầu lắc đầu, nhìn thấy trong mắt Triệu Đạc Trạch đầy tàn khốc:
– Ngươi nha, rất giống tổ phụ của ngươi.
– A Trạch!
Tay Vĩnh Ninh hầu đè lên vai Triệu Đạc Trạch, trầm giọng nói:
– Nếu ngươi thỉnh giáo binh pháp của ta, ta nói cho ngươi biết, ta lãnh binh chủ yếu chính là giảm số người chết, theo ý ta mà nói thắng bại trong chiến tranh, không phải là giết bao nhiêu người, mà là thủ hạ của ta vĩnh viễn so với địch nhân còn thừa nhiều người hơn, ta có thể không so đo chiến công có loá mắt hay không, không so đo đánh hạ được nhiều ít lãnh thổ, đạt được nhiều ít, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là huynh đệ cùng nhau xuất chinh đều có thể bình an trở về!
– Nhưng ngươi phải nhớ kỹ phải quý trọng tánh mạng của thủ hạ, không phải có nghĩa là khiếp trạm trốn tránh, không phải có nghĩa là đầu hàng. Đánh giặc mục đích cuối cùng chính là chiến thắng, nhưng dưới bất cứ tình huống nào có thể chiến thắng mà giảm được số thương vong, chính là do ngươi thân là chủ soái cần phải suy xét.
– Đây cũng là nguyên nhân mà người còn sống, bọn họ đều qua đời…
– Có lẽ vậy, ta là rùa đen.
Vĩnh Ninh hầu tự giễu cười cười, nhưng đáy mắt lại không phục:
– Rùa đen…Tổ phụ ngươi đánh giá rất đúng.
– Rùa đen vương bát đản…Mụ nội nó, ta chính là rùa đen vương bát đản ngu nhất trên đời này.
Vĩnh Ninh hầu đột nhiên bạo nộ đá ghế đá, xoay người nói:
– Mang theo lão nhị, cút!
Lão quản gia lo lắng nhìn lão hầu gia bạo nộ bỏ đi, khom người nói vớ Triệu Đạc Trạch:
– Thế tử gia người mau mang nhị gia rời đi đi, có đôi khi tâm tình hầu gia không tốt, người mau đi nhanh đi.
– Rốt cuộc là vì cái gì?
Lão quản gia lắc đầu, thở dài nói:
– Trong lòng hầu gia cũng khổ, đáng tiếc lão phu nhân không rõ…Hầu gia lại không chịu nói cùng lão phu nhân, vài thập niên qua đi đều như vậy.
Triệu Đạc Trạch nghe âm thanh đập vỡ đồ vật, vội ôm thư từ, đi thư phòng cõng nhạc phụ rời đi.
Xem ra mấy ngày nữa không thể tới nhìn Vĩnh Ninh hầu, kỳ thật tính tình của Vĩnh Ninh hầu cùng tổ phụ hắn rất giống nhau, tính tình không thế nào tốt…
Khó trách bọn họ không làm được như ngoại tổ phụ Dương Soái.
Triệu Đạc Trạch nghe Vĩnh Ninh hầu cảm thán lộ ra tin tức, xem ra mẫu phi đã sớm biết được Dương gia sẽ có tai hoạ…
Mẫu phi là người mưu trí vô song, chẳng lẽ nàng không chuẩn bị?
Còn Triệu Đạc Dật…Trong lòng Triệu Đạc Trạch có thêm vài phần bất mãn, giống như Triệu Đạc Dật xâm chiếm lãnh thổ của hắn, nếu không phải lúc trước hắn hồ nháo, có lẽ vị đại hiền ẩn sĩ kia sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ.
Nhưng Triệu Đạc Trạch không nhận ra Triệu Đạc Dật có tính tình ôn hòa giống ngoại tổ phụ.