Triệu Đạc Trạch chậm rãi nhắm mắt, một tay ôm Khương Lộ Dao, một tay giơ lên chén rượu hung hăng uống một ngụm.

Vì sao ngoại tổ mẫu không nói cho ta biết? Nếu ngoại tổ mẫu đề điểm ta một câu, ngày ấy ta sẽ không ở trước mặt cao nhân ẩn sĩ nói sai, Dao Dao, ta rất hối hận, lúc ấy ta như thế nào lại làm sai như vậy? Như thế nào ở trước mặt cao nhân lại ngủ mất?

– Ngươi ngủ?

– Ừ.

Triệu Đạc Trạch thống khổ ừ một tiếng.

Ta cũng không biết như thế nào lại ngủ mất, ngày ấy chỉ cảm thấy hắn nói chuyện đặc biệt phiền nhân…Ta lần đầu thì thất thố, sau lại lại…Lại ngủ rồi, cho nên hắn không chịu nhận ta, không chịu đem ngoại tổ phụ truyền thừa dạy cho ta.

Dương gia hết thảy không phải là ta cùng biểu đệ sao? Vì sao hắn muốn thu nhị đệ làm đồ đệ? Trên đời người có tư chất tốt rất nhiều, ta cũng không tin chỉ có nhị đệ có tư chất tốt nhất.

– Nàng biết không, nhị đệ cùng biểu đệ tham thảo binh pháp chiến sách, ta không mở được miệng…… Càng không có cách gì khiến ngoại tổ mẫu thoải mái cười to.

Triệu Đạc Trạch thống khổ nhắm mắt, trầm thấp nói:

Đã rất lâu rồi ngoại tổ mẫu không cười…

– A Trạch.

– Hả?

– Một cộng một là mấy?

– …

Triệu Đạc Trạch sửng sốt một hồi, Khương Lộ Dao làm nũng nói:

Ngươi không biết?

– Hai.

Đương thời tam đại danh tướng, ngươi có đến hai vị truyền thừa, thư phòng của tổ phụ không phải luôn mở cửa cho ngươi sao? Còn tổ phụ của ta không phải cũng đem binh pháp giao cho ngươi? Nếu tổ phụ của ta lừa gạt ngươi, không chịu dạy dỗ ngươi, ta sẽ nói phụ thân ta tìm hắn tính sổ, tổ phụ nha, sợ nhất trùng của phụ thân ta.

– Chỉ là…

Không có chỉ là, A Trạch, bỏ lỡ liền bỏ lỡ, có hối hận cũng không thay đổi được gì.

Khương Lộ Dao nhẹ giọng nói:

Thiên hạ tinh hoa cho dù là hoàng đế cũng không chiếm hết được, huống chi binh pháp truyền thừa gì đó, ta cảm thấy quá hư không, luôn có người nhắc mãi, binh vô thường thế, thủy vô thường hình? Nhập gia tuỳ tục, mới là mấu chốt quyết thắng? Nếu người trong thiên hạ đều đọc binh pháp Tôn Tử liền có thể trở thành danh tướng, thiên hạ này không phải sẽ lộn xộn?

Triệu Đạc Trạch chua xót cười:

Dao Dao, ta muốn ngoại tổ mẫu cao hứng…

Khương Lộ Dao thật sự đau lòng, vì hắn là nhi tử của Dương phi, lúc nhỏ chịu khổ, không thể quên huyết hải thâm thù của Dương gia, không thể giống Triệu Đạc Dật.

Ở trước mặt Tần vương thể hiện tình nghĩa phụ tử, hắn sẽ cảm thấy hưởng thụ tình thương của phụ thân là có lỗi với Dương gia…

Được, ngoại tổ mẫu sẽ vì ngươi mà cao ngạo.

– Được sao?

– Được, nhất định được.

Khương Lộ Dao ngẩng đầu nhìn Triệu Đạc Trạch.

Ngươi không tin chính mình, hay không muốn tin tưởng ta? Ta lựa chọn nam nhân, là đương thời hào kiệt…

– Dao Dao, ngươi quá cuồng.

– Nào có, không phải ta luôn đốc xúc ngươi tiến tới sao.

Bóng đêm mông lung, ở trong thư phòng tiếng đối thoại vang lên thật lâu, cuối cùng hóa thành mấy phần lẩm bẩm, trầm thấp đến nghe không thấy.

Khương Lộ Dao nhìn ngắm Triệu Đạc Trạch đang ngủ say, A Trạch, ta nên làm như thế nào mới có thể giúp ngươi? Giúp ngươi buông tha trả thù vì Dương gia, giúp ngươi ngăn chặn Triệu Đạc Dật?

Nếu nói lúc này người Khương Lộ Dao hận nhất là ai? Là Dương môn thái quân, cho dù Dương phi không phải thân sinh nữ nhi của thái quân, nhưng trên danh nghĩa cũng là nữ nhi, nàng lại hận Dương phi như vậy?

Một hai giáp mặt đánh vào thể diện của Triệu Đạc Trạch, đánh sập tự tin của Triệu Đạc Trạch?

Cho dù Triệu Đạc Dật thiên phú trời cho, nếu sư phó của hắn cùng Dương gia có quan hệ sâu xa như vậy, sao lại nhận Triệu Đạc Dật?

Bọn họ còn muốn A Trạch khó chịu như thế nào nữa?

Từ trong lời Triệu Đạc Trạch nói, Khương Lộ Dao có loại cảm giác, nếu Triệu Đạc Dật tranh đua, tương lai thành tựu có khả năng giống như Dương Soái…

Ngón tay nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch, dùng đầu ngón tay vẽ lại đường nét trên khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch, càng ngày hắn càng làm nàng đau lòng.

Trước kia có lẽ Khương Lộ Dao đối với cuộc hôn nhân này sẽ có một phần không cam lòng, hôm nay sau này nàng sẽ hoàn toàn đứng ở bên người A Trạch.

Cho dù cùng mọi người trong thiên hạ là thù địch, cho dù tất cả mọi người nói Triệu Đạc Trạch tài học bình thường, nàng cũng sẽ bồi hắn, bồi nam nhân làm nàng đau lòng.

Nếu Triệu Đạc Trạch muốn cướp đi phong cảnh của Triệu Đạc Dật, nàng sẽ hỗ trợ, sẽ ở sau lưng duy trì hắn…

A Trạch, ngươi biết không? Kỳ thật ta cũng không phải là nữ nhân đạo đức tốt đẹp gì.

Khương Lộ Dao hôn lên môi của Triệu Đạc Trạch, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi, chẳng sợ chém giết hậu duệ Tần vương phủ, chẳng sợ huỷ hoại Dương môn thái quân cả đời kiên trì.

Nàng từ trước đến nay cũng không phải là nữ nhân thiện lương, chỉ cần người phía bên mình được tốt đẹp, nàng không thèm để ý xấu danh.

……

Hôm sau, Triệu Đạc Trạch bị nhũ mẫu gọi đi, Khương Lộ Dao nói với Nguyễn ma ma đang lo lắng:

Không có việc gì, thế tử hiểu ai mới là người cùng hắn trôi qua cả đời.

Sau khi Triệu Đạc Trạch nghe nhũ mẫu khóc lóc kể lể, bất đắc dĩ nói:

Nếu ngươi cùng nàng nói chuyện không hợp, về sau ta sẽ không để các ngươi gặp lại.

– Thế tử…Nàng sẽ huỷ hoại ngươi.

Triệu Đạc Trạch cầm tay nhũ mẫu, sắc mặt ngưng trọng:

Ta biết ai tốt với ta, ai đối với ta không tốt, cả nhà nhạc phụ cho ta rất nhiều thứ, nếu không có nhạc phụ, thì không có ta hôm nay, nhũ mẫu, một nhà nhạc phụ không có người hồ đồ, đặc biệt là Dao Dao, nàng thật sự thông minh.

Chính là nàng sẽ làm ngươi quên mất vương phi, quên vương phi như thế nào mất đi, nàng sẽ trơ mắt thấy kế phi chiếm cứ tất cả của chủ tử… Thế tử, lúc ấy chủ tử liều mạng mới sinh hạ ngươi…Ngươi có thể nào quên mất chủ tử?

– Ta không quên.

Triệu Đạc Trạch nói:

Ta cũng không thể quên, nhũ mẫu, nàng là thê tử của ta, sẽ cùng ta đứng chung một chỗ, ta tôn trọng hoài niệm mẫu phi, nàng cũng sẽ như thế, nàng đối với mẫu phi không đơn giản là hoài niệm, vì ta làm rất nhiều chuyện, nhũ mẫu không hiểu rõ nàng, cho nên mới hiểu lầm nàng.

Không phải hiểu lầm…

– Nhũ mẫu vì ta cả đời làm lụng vất vả, cũng nên hưởng thanh phúc, ngươi sẽ nhìn thấy, rốt cuộc Tần vương phủ sẽ do ai kế thừa!

– Thế tử.

Nhũ mẫu, tin tưởng ta được không?

– …

Nhũ mẫu yên lặng gật đầu, trước khi Triệu Đạc Trạch rời đi, thấp giọng nói:

Thế tử đừng quên ngày tháng chịu khổ, trừ bỏ ta cùng Dương gia ra, ai cũng không thể dựa vào, bọn họ đều muốn lợi dụng thân phận của ngươi, cho dù là thái hậu luôn thương tiếc ngươi, cũng chỉ xem ngươi là thế thân của lão vương gia, năm đó Dương gia bị án oan, trên dưới triều đình không một người vì Dương gia mà cầu tình, bức mẫu thân ngươi chỉ có thể…Chỉ có thể tự sát, thế tử, này đó ngươi đều đã quên sao? Chủ tử chết…Chết quá thảm.

Không quên.

Triệu Đạc Trạch bước nhanh rời khỏi, ánh mắt âm trầm, trên người khó xua tan âm lãnh, đêm khuya trong mộng, hắn vô số lần nhìn thấy nhũ mẫu khóc thút thít nức nở, lặp lại tình cảnh mẫu phi tuyệt vọng tự sát, hắn nên hận, cũng nên oán, chỉ là…

A Trạch, mau tới đây, mau tới đây.

Khương Lộ Dao nâng làn váy chạy về phía hắn, khuôn mặt hồng nhuận, thở hổn hển.

Đi, phụ thân của ta tặng lễ vật cho ta, nói là hắn thắng được.

Ái thê nhiệt tình dào dạt, lại thực sự quyến luyến hắn khiến cho tâm tình bình phục như cũ.

Khương Lộ Dao tựa như một tia nắng mặt trời xuất hiện lúc hắn đang hãm sâu trong địa ngục.

Triệu Đạc Trạch bước nhanh theo nàng, hỏi:

Nhạc phụ thắng được?

– Ừ, nói là lấy của Triệu vương, hắc hắc, thắng được đồ vật mà Triệu Vương rất vất vả mới có được.

Quan hệ giữa nhạc phụ cùng Triệu vương thúc thúc thật tốt, như thế nào còn thắng được đồ vật…

– Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, bọn họ có giao tình là đánh nhau mà có?

Khương Lộ Dao kéo Triệu Đạc Trạch vào cửa, nhìn chăm chú trong rổ, nằm bên trong là hai chú chó lông xù màu trắng.

Nhìn xem? Nghe nói ở Đại Minh triều, chỉ có một đôi như vậy.

Tiểu cẩu có đôi mắt hắc hắc, móng vuốt nho nhỏ, thân hình nho nhỏ giống như có thể đặt trong lòng bàn tay.

Trong mắt Triệu Đạc Trạch hiện lên hứng thú, chỉ sợ nhạc phụ cũng không biết, hắn cũng là người thích động vật…

Này đôi cẩu lông xù này thật sự rất khó có, nàng nhìn xem trên người bọn nó không có gì ngoài màu trắng.

– Ở trước mặt phụ thân ta đừng nói như vậy, nếu không hắn thấy hoàn mỹ sẽ không nỡ bỏ.

Khương Lộ Dao ôm một con, ý bảo Triệu Đạc Trạch bế lên con còn lại, chóp mũi cọ cọ trán tiểu cẩu.

A Trạch nói xem, chúng ta đặt tên gì cho chúng nó?

– …

Triệu Đạc Trạch xoa đầu tiểu cẩu, đáy lòng dần dần ấm lại, Khương Lộ Dao nhìn khóe miệng hắn tươi cười, nước cờ này đi đúng rồi, nhìn nhiều một chút tiểu động vật, có thể khiến người khác giảm bớt tối tăm.

Tên? Hay là gọi Tuyết Đoàn, Mao Đoàn?

Tuyết Đoàn, Mao Đoàn? Có phải quá tục khí? Tên như vậy, sao xứng với thân phận một đôi Đại Minh triều đệ nhất danh khuyển? Huống chi ta cùng A Trạch cũng không phải tục nhân, ngươi nghĩ tên khác đi.

Hay là gọi Lộng Tuyết, Lăng Tuyết?

– Này là tên người, đặt vậy được sao?

Triệu Đạc Trạch nói mười mấy tên, Khương Lộ Dao đều không hài lòng, nên đành từ bỏ nói:

Hay là nàng đặt tên đi.

– Ừ, gọi là Mao Mao, Đoàn Đoàn

– …

Triệu Đạc Trạch đặt tiểu cẩu vào lòng Khương Lộ Dao, bất đắc dĩ nói:

Nàng đặt tên không tầm thường?

– Thực tục sao?

Khương Lộ Dao liếc hắn một cái, rồi đem hai tiểu cẩu đặt lại gần nhau:

Là ngươi không biết thưởng thức.

– Bọn chúng là cẩu xù, không phải mèo Ba Tư.

Khương Lộ Dao nói:

Chúng ta có thể huấn luyện chúng nó, chạy vòng vòng, không thú vị sao?

Mao mao cùng Đoàn Đoàn như thế nào có chủ nhân như vậy?

Tần vương phi thấy Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao trước sau như một gắn bó keo sơn, nghe nói nhũ mẫu khóc thương Dương phi cả đêm. Liền cảm thán:

Là nữ nhân thông minh.

Đắn đo thủ đoạn, chỉ sợ không kém gì nàng đâu.

Vĩnh Ninh hầu phủ.

Huyền đèn kết hoa, khách quý danh môn, tuy không bằng Vĩnh Ninh hầu thế tử thú nhi tức cùng gả nữ nhi, nhưng bởi vì hôm nay tân lang Tiêu Duệ Hoa là người tâm phúc của hoàng thượng, Vĩnh Ninh hầu đối với việc hôn nhân này cũng không dám quá đại ý.

Bên ngoài cũng có chút nghe đồn, Tiêu Duệ Hoa cùng Khương Lộ Kỳ ở tửu lâu đính ước, nam nhân đi tửu lâu là phong lưu tiêu sái, nữ tử lại đi tửu lâu không thể nào dễ nghe, có rất nhiều quý nữ danh môn không gả được cho Tiêu Duệ Hoa đều không muốn thấy Khương Lộ Kỳ.

Bất quá, nữ nhi của trưởng công chúa vẫn luôn dưỡng ở trong cung, là Vĩnh Phúc quận chúa lại đích thân tới Vĩnh Ninh hầu phủ đưa gả Khương Lộ Kỳ, làm người khác cảm thấy lạ.