Khương Lộ Dao cùng Tiêu Chước Hoa đi đông sương phòng, ngồi song song trên kháng trác sát cửa sổ.

– Tẩu tử, ta cũng không gạt ngươi, ta nghe thái phi nói, chuyện năm đó Dương phi tự sát, càng nghĩ càng hồ đồ, lúc đầu ta cảm thấy giữ được huyết mạch Dương gia thì Dương phi đã tính không lộ chút sơ hở chính là nữ Gia Cát, sau đó nàng sinh hạ xong lại tự sát…Ta như thế nào cũng cảm thấy nàng sợ Tần vương không oán trách nàng?

Lại nói đến chuyện nàng khiến thị thiếp mang thai sinh non, lại đem thị thiếp đuổi tới thôn trang, dựa vào chuyện mang thai nhiều lần thể hiện sắc mặt với thái phi…

Cùng Tần vương khắc khẩu không thôi, Khương Lộ Dao đem tất cả tin tức nghe được nói cho Tiêu Chước Hoa nghe:

– Nếu nói Dương phi không thông minh, thì nàng như thế nào nắm chặt Tần vương? Nếu nói nàng lợi hại, chẳng lẽ nữ tử hoài thai sẽ ấm đầu?

Tiêu Chước Hoa suy tính một hồi lâu, tin tức quá ít, nàng cũng không dám nói rốt cuộc trong đó có vấn đề gì:

– Nói không chừng, có lẽ vì án oan Dương gia mà thiếu chút nữa sinh non, cho nên Dương phi suy nghĩ sai lầm, có thể tính tình sẽ đại biến, một khi trong lòng Tần vương nghi ngờ, Dương phi làm cái gì mà không kỳ quái, huống chi nếu ngươi đã nói, Dương phi vì ngoại gia mà vận dụng đồ vật bảo mệnh của lão Tần vương, thái phi cũng thế, Tần Vương cũng vậy, không có khả năng không oán hận Dương phi, tình huống lúc đó ai cũng không hiểu được…

– Ta hoàn toàn không biết người từng hầu hạ Dương phi đã đi đâu.

Khương Lộ Dao thở dài:

– Chỉ có thế tử mới có khả năng tìm được bọn họ, cho nên ta sợ…Sợ trong đó có ẩn tàng cái gì, dựa vào tính tình thế tử thực sự có khả năng sẽ làm chuyện đại sai, một khi hắn lạc lối, hắn…

– Ngươi định nói?

– Tẩu tử, đừng nói, cái gì cũng đừng nói.

Tiêu Chước Hoa ôm Khương Lộ Dao, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

– Dao Dao, ta không phải cố ý, hết thảy chỉ là trùng hợp thôi.

– Ta không muốn hắn trở nên đáng thương, như vậy thật đáng buồn.

Khương Lộ Dao chậm rãi chớp mắt, nàng vẫn luôn cự tuyệt tình huống xấu nhất.

– Không phải Dương phi vẫn mềm lòng sao? Nàng mềm lòng đúng không.

Nếu Dương phi mềm lòng cũng là một nước cờ?

Lời này Tiêu Chước Hoa không dám nói ra, đành ôn nhu an ủi:

– Phụ thân sẽ giúp ngươi nhìn thế tử, mặc kệ chân tướng là cái gì, nhất định sẽ không có vấn đề. Mặc kệ thế tử như thế nào, bên người còn có ngươi, ngươi là thê tử mà hắn thú hỏi đàng hoàng, còn có thể bỏ hắn? Có ngươi, còn có phụ thân, mẫu thân cùng tướng công, thế tử nhất định sẽ hiểu rõ, có rất nhiều người để ý tới hắn, quý trọng hắn, đau lòng hắn.

Hắn không phải chê cười, cũng không phải đồ ngốc.

Khương Lộ Dao nhẹ giọng nói:

– Ta định hù dọa nhũ mẫu, có lẽ từ trong miệng nhũ mẫu có thể thám thính được tin tức gì đó, cũng không thể để a Trạch một mình ở bên ngoài xông loạn.

– Ta giúp ngươi.

Tiêu Chước Hoa chỉ dẫn Khương Lộ Dao, thấp giọng nói vài vị dược liệu.

– Ngươi đem mấy thứ này tốt nhất bỏ vào dược bổ nhủ mẫu hay dùng mỗi ngày, nếu không thể làm được, liền bỏ vào lư hương, phương dược này sẽ khiến người sinh ra ảo giác, đến lúc đó ngươi lại lộng chút tiếng gió gì đó, không lo nàng không cho là Dương phi hiển linh. Nếu trong lòng nhũ mẫu có Dương phi, nàng nhất định sẽ lễ bái linh hồn Dương phi, đến lúc đó ngươi lại hỏi, nếu nàng bị người thu mua, ngươi cũng có thể khiến nàng nghĩ Dương phi tới trả thù…

– Ừ, ừ.

Khương Lộ Dao nhớ kỹ vài vị dược liệu, có dược liệu, nàng hành sự tiện hơn nhiều.

Sai người chuẩn bị bút mực, Khương Lộ Dao viết các đồ vật cần dùng, may mắn nàng đã từng nổi loạn, cũng từng thích khoa học viễn tưởng, cũng thấy nhân vật tử thần, xem mấy trăm tập, kĩ xảo hấp dẫn nàng chú ý, giả thần giả quỷ, quỷ quái bay tới bay đi, dây dọi là không thể thiếu.

– Ta không thể đợi phụ thân tỉnh dậy, ta phải về vương phủ, nếu trì hoãn, a Trạch sẽ nghi ngờ, lúc này ta cũng không thể làm bất cứ chuyện gì khiến hắn hiểu lầm. Chờ phụ thân tỉnh, ngươi nói phụ thân dựa theo đồ vật ghi trên giấy mà chuẩn bị, ta nhớ phụ thân đã từng cùng đạo sĩ bắt quỷ uống rượu, mời phụ thân đi thỉnh giáo đạo sĩ một phen.

– Phụ thân quen biết đạo sĩ?

– Tam giáo cửu lưu, có gì mà phụ thân không quen thuộc.

Khương Lộ Dao hiển lộ ý cười:

– Tẩu tử, sau này người sẽ hiểu rõ, kỳ thật hồ bằng cẩu hữu của lão phụ cũng có chổ dùng.

– Ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, quá phức tạp, nếu tra ra manh mối, sai người đưa tin cho ta.

– Ừ.

Khương Lộ Dao đứng dậy, trầm tư một hồi, nhỏ giọng hỏi:

– Có một việc, ta cảm thấy không thỏa đáng, khả năng là ta suy nghĩ nhiều, lệnh huynh không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa.

– Chuyện liên quan đến ca ca ta?

– Có thể Vĩnh Phúc quận chúa nhận thức lệnh huynh, hắn ở triều đình không dễ dàng, có bao nhiêu người xưng tán hắn, liền có bao nhiêu người muốn nhìn hắn gặp xui xẻo, nhắc nhở lệnh huynh cẩn thận một chút…Ta cũng không thân thiết với tứ muội muội, cũng không phải vì tứ muội muội mà ra mặt, chỉ là kết giao cùng quý nữ hoàng tộc, đặc biệt là Vĩnh Phúc quận chúa sẽ có liên lụy, không chừng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của lệnh huynh. Trưởng công chúa cũng không phải là một vị công chúa tình nguyện sống bình đạm, nhẫn tâm đem nữ nhi đặt ở bên người hoàng hậu nương nương, chỉ sợ trưởng công chúa có tâm tư khác.

Tuy Khương tứ gia không có bản lĩnh, cũng không trợ giúp Tiêu Duệ Hoa được bao nhiêu, còn luôn nhớ thương chỗ tốt từ người tiểu tế.

Nhưng hắn duy nhất có một chổ tốt chính là trình độ đoạt đích không thâm, trải qua vụ án Từ Nghiễm Lợi bị mất tước thế tử, Khương tứ gia càng cẩn thận, dựa vào chức quan của hắn không có cách gì thâm nhập vào lốc xoáy đoạt đích.

Nhưng trưởng công chúa không giống vậy, vị trưởng công chúa này rất được hoàng thượng yêu thích, nhi tức tiểu tế của trưởng công chúa có thể tạo ra mạng lưới quan hệ.

Mọi việc có lợi liền có hại, một khi trưởng công chúa đảo hướng hoàng tử thất bại, ai đăng cơ cũng sẽ không bỏ qua cho hậu duệ của trưởng công chúa.

Tiêu Chước Hoa lôi kéo cánh tay của Khương Lộ Dao, cảm kích nói:

– Ta thay huynh trưởng cảm ơn ngươi, nếu ngươi không nói, ta hoàn toàn không biết Vĩnh Phúc quận chúa khác thường.

– Mới vừa rồi tứ muội muội đã nói, Vĩnh Phúc quận chúa vài lần từ chối lời mời đến hầu phủ, ta suy đoán Vĩnh Phúc quận chúa cũng là người có cốt khí, chắc cũng không muốn làm người phá duyên, nhưng tứ muội muội…Nàng giống như muốn phân cao thấp với ai đó, nghĩ quá nhiều. Ta lo lắng nàng “hảo ý”ngược, khiến lệnh huynh lâm vào phiền toái, trong lòng ngươi hiểu rõ là được rồi, tốt nhất hỏi lệnh huynh xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, có lẽ ta suy nghĩ nhiều.

– Mặc kệ như thế nào, ta vẫn cảm ơn ngươi.

– Ta là ngoại gả( gả đi), về sau ngoài phụ mẫu cùng ca ca còn phải dựa vào tẩu tử, ca ca của tẩu tử cũng là ca ca của ta, ta hy vọng lệnh huynh có thể từng bước thăng chức, chiếu cố ca ca ta.

Tiêu Chước Hoa vừa nghe lời này liền cười:

– Quả thực giống như mẫu thân nói, ngươi là không chịu lỗ.

– Tẩu tử, ta đi về trước.

– Ừ.

Tiêu Chước Hoa tiễn Khương Lộ Dao ra cửa phủ, xe ngựa dần dần đi xa, Tiêu Chước Hoa nhìn theo, sâu kín thở dài một tiếng.

– Ca ca, ngươi bỏ lỡ một nữ tử thích hợp làm thê tử của ngươi nhất, nếu lúc trước ngươi thú nàng, ngươi sẽ bớt lo một chút.

Tẩu tử hiện tại kém xa Khương Lộ Dao.

Tần vương phủ cục diện phức tạp như vậy, năm đó án oan Dương gia quá nhiều thị phi, Khương Lộ Dao mới vào cửa một tháng, nhưng có thể đẩy ra ngoài bí mật thâm sâu, dựa vào dấu vết để lại, xoay chuyển cục diện…

Tiêu Chước Hoa cực kỳ bội phục Khương Lộ Dao, nếu đổi lại là nàng, có lẽ chẳng hay biết gì đâu.

Mặc kệ chân tướng là cái gì, Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao phải tra ra chân tướng trước, nếu không người khác sẽ lợi dụng chân tướng thương tổn Triệu Đạc Trạch, đây mới chuyện mà hiền thê nên làm, phụ trợ phu quân.

Trái lại Khương Lộ Kỳ…… Làm được tất cả chỉ có bề ngoài.

Nếu Khương Lộ Dao có ý nói xấu Khương Lộ Kỳ, sẽ trực tiếp gặp mặt Tiêu Duệ Hoa, nói rõ trạng huống, làm như vậy không chỉ khiến Tiêu Duệ Hoa cảm kích nàng, còn có khả năng gia tăng hảo cảm của Tiêu Duệ Hoa.

Tiêu Chước Hoa không chút nghi ngờ, nếu là Khương Lộ Kỳ, nàng nhất định sẽ chủ động bày ra chính mình, ước gì chính mình ở trong lòng nam nhân khác có ấn tượng tốt.

Nếu không gả cho Tiêu Duệ Hoa, Khương Lộ Dao sẽ không để bất luận kẻ nào có cơ hội hiểu lầm.

Cho nên, rất nhiều hiểu lầm đều vì không cẩn thận mà sinh ra, nếu đã suy xét mọi mặt, như thế nào sẽ có hiểu lầm tai tiếng giữa nam nữ?

……

Khương Lộ Dao ngồi xe ngựa hồi Tần vương phủ, đang đi nửa đường đột nhiên bánh xe hỏng, Khương Lộ Dao chỉ có thể xuống xe chờ hạ nhân tu sửa xe ngựa.

Hết thảy trùng hợp đều là nghiệt duyên, Triệu Đạc Dật vừa lúc cưỡi ngựa đi qua nơi này, nhìn thấy Khương Lộ Dao xuống xe.

Triệu Đạc Dật thân xuyên một thân y phục xanh ngọc, dáng người đĩnh bạt, mặt quan như ngọc, quả thực là một vị công tử tuấn mỹ phú quý.

Hắn có nội hàm, đôi mắt ôn nhuận tựa ấm ngọc, có thể ấm nhân tâm, hắn rất dễ làm nhân tâm sinh hảo cảm.

– Đại tẩu.

– Nhị đệ.

Nếu đụng phải, bọn họ cũng không thể làm như không quen biết.

Khương Lộ Dao âm thầm cảm thán đụng tới ai không đụng, cố tình đụng phải Triệu Đạc Dật, thấy Triệu Đạc Dật xuống ngựa hướng nàng chắp tay hành lễ, Khương Lộ Dao uốn gối nói:

– Ngươi không cần đa lễ.

Ánh mắt Triệu Đạc Dật lặng lẽ đảo qua Khương Lộ Dao, trang dung không giống lúc còn ở khuê phòng, khi đó nàng là một vị thiếu nữ nhu mỹ.

Nàng lúc này, khuôn mặt minh diễm, quanh thân ẩn hiện quý khí, y phục tươi sáng.

– Xe ngựa hỏng rồi?

– Đúng vậy, từ hầu phủ trở về thì bị hư.

– Ta giúp ngươi tu sửa.

– Không cần…

– Trời sắp tối rồi, ngươi không định trở về vương phủ.

Triệu Đạc Dật đi đến bên xe ngựa, ngồi xổm xuống nhìn bánh xe sắp rớt ra, trời không chỉ sắp tối, còn có khả năng đổ mưa, nếu Khương Lộ Dao dầm mưa nhiễm bệnh, hắn sẽ…

Sư phó Triệu Đạc Dật từng dạy hắn cách nhìn bầu trời, biết hiện tượng thiên văn biến hóa.

– Nhị thiếu gia, người đừng động tay, giao cho nô tài là được rồi.

– Ngươi sửa không tốt.

Triệu Đạc Dật kéo ống tay áo, nói:

– Ngươi nghe ta, đỡ bánh xe xuống, tìm bên trong có cái gì trụ xe.

Hạ nhân gật đầu, giúp Triệu Đạc Dật bận trước bận sau, bánh xe không nhẹ, khiến hắn đổ mồ hôi, Triệu Đạc Dật biết Khương Lộ Dao đang đứng sau lưng, nhưng hắn không dám quay lại nhìn.

Rõ ràng hắn đã rời xa, nhưng không tự chủ lại bị nàng hấp dẫn.

Triệu Đạc Dật dùng bả vai khiêng bánh xe xuống, nàng là Tần vương thế tử phi, là tẩu tử của hắn…

Chờ đến lúc sửa xong xe, Triệu Đạc Dật đứng dậy, lúc này mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh đã cuốn lên tầng mây dày đặc, gió mạnh thổi lên, bụi bậm tràn ngập trong không trung, Triệu Đạc Dật xoay người nói với Khương Lộ Dao:

– Ngươi mau lên xe, sắp mưa to…Ta giúp ngươi đánh xe trở về.

Khương Lộ Dao nhìn chằm chằm về phía hắn, tâm Triệu Đạc Dật thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng phát hiện?

– Ngươi chạy đi đâu?

Khương Lộ Dao nhấc lên làn váy, trực tiếp chạy về hướng của Triệu Đạc Dật, thân thể Triệu Đạc Dật giống bị dính chặt dưới đất, không thể động đậy, hắn nên cự tuyệt Khương Lộ Dao…

Nên cự tuyệt nàng, nàng chỉ là tẩu tử của hắn, bọn họ có duyên không phận, hắn không thể có lỗi với huynh trưởng, nếu hắn là Tần vương thế tử…

Nàng giống như gió thổi qua người hắn, Triệu Đạc Dật chuyển động cổ, quay đầu lại thấy ở góc đường có một người ngồi trên lưng ngựa…Là Đại huynh?

– Ngươi dám chạy thử xem?

– Dao Dao.

Triệu Đạc Trạch nắm chặt dây cương, vốn dĩ hắn định lặng lẽ rời đi, bởi vì Khương Lộ Dao chưa hồi Tần vương phủ, Tần vương thế tử định đến tìm Vĩnh Ninh hầu học thuật, tuy hắn nhìn bầu trời không bằng Triệu Đạc Dật, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra có mưa hay không.

Cũng vì lo lắng cho Khương Lộ Dao, nên hắn cưỡi ngựa tới tìm nàng, không ngờ sẽ nhìn thấy Triệu Đạc Dật không ngại phiền toái giúp nàng tu sửa xe ngựa.

Khương Lộ Dao đứng dưới cây liễu, Triệu Đạc Dật mồ hôi như mưa, giữa bọn họ hình như có một loại nhàn nhạt tình tố…

Triệu Đạc Trạch biết hắn nên hợp tình hợp lý tiếp đón Dao Dao, nhưng trong lòng hắn có nghi vấn khiến hắn không có tự tin, hơn nữa hắn cũng sợ hắn đa nghi, tàn bạo xúc phạm tới Dao Dao.

Cho nên hắn định rời đi, làm như không biết việc này, nhưng Khương Lộ Dao nhìn thấy hắn.

– A Trạch, ngươi dám chạy, ta dám truy.

Khương Lộ Dao xông tới, khiến Triệu Đạc Trạch không có chổ che giấu, chạy hay là lưu lại?

Gió mạnh dừng, mưa tí tách rơi xuống, Khương Lộ Dao ngẩn mặt, nhìn Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa, hai người ai cũng không nói gì.

Triệu Đạc Trạch quay đầu ngựa, thúc giục mã chạy đi, trong mắt Khương Lộ Dao ẩn hiện một tia thất vọng, nếu hắn cho rằng nàng sẽ vứt bỏ, vậy sai rồi.

Khương Lộ Dao kéo theo làn váy đuổi theo sau tuấn mã:

– A Trạch, ngươi dám chạy thì đừng có dừng lại!

Triệu Đạc Dật nhìn một người chạy, một người truy, ở trong mưa chậm rãi nhắm mắt, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chính mình không có khả năng không có cơ hội.