Lúc Tần vương phi biết Triệu Đạc Dật bái sư, vẫn luôn suy nghĩ có thể từ trên người hắn lấy được thứ tốt, không ngờ nàng dụng tâm sủng ái gần hai mươi năm, hắn lại đem thứ tốt nhất cho Triệu Đạc Trạch, cái này khiến Tần vương phi có thể nào không nôn ra máu?
Đặc biệt là Triệu Đạc Dật còn ở trước mặt nàng bày ra bộ dạng hiếu thuận, càng khiến Tần vương phi ức nghẹn.
Vài lần muốn phát tác chửi Triệu Đạc Dật “không có lương tâm”, nhưng Tần vương phi cả đời giả dạng hiền lương thục đức, vô dục vô cầu, lúc này lại vì trận đồ mà so đo với Triệu Đạc Dật, cùng Triệu Đạc Trạch phân cao thấp, sẽ phá hư hình tượng tốt đẹp của nàng.
Tần vương phi còn định nhắm mắt làm ngơ, đột nhiên Khương Lộ Dao lại muốn thân cận với nàng, vài lần tới phòng tìm nàng, đến rồi nói cũng không nói gì nhiều, nếu không phải nói phụ thân của Khương Lộ Dao không biết như thế nào lại khiến Dương Soái bám vào người, chính là nói đến trận đồ giúp Khương nhị gia…
Những lời này khiến Tần vương phi càng khó chịu.
Nàng nói muốn dưỡng bệnh, Khương Lộ Dao lại gọi thái y tới, còn thường xuyên ở bên giường Tần vương phi phụng dưỡng, sợ Tần vương phi nhàm chán, còn lấy nguyên nhân vì tuổi tác chênh lệch, Khương Lộ Dao hiếu thuận thường xuyên gọi mẫu thân tới bồi Tần vương phi nói chuyện.
Ngoại gia của nhị phu nhân chỉ là dòng dõi thư hương tầm thường, hơn nữa nhị phu nhân rất giống Khương nhị gia cuộc đời này không thích đọc sách, cầm kỳ thư họa, kỹ năng nung đúc tình cảm cũng không có.
Nàng cố tình lại là người nói nhiều, nói chuyện với người rất chân thành, thấy Tần vương phi bực bội cau mày, nhị phu nhân vẫn ngồi bên người Tần vương phi mở máy hát, đông gia trường, tây gia đoản, nói liền nói không ngừng.
(Yul: đông gia trường, tây gia đoản nghĩa là nói chuyện tầm phào, không đầu không đuôi.)
Nhị phu nhân há miệng là có thể nói đến một canh giờ, khiến Tần vương phi buồn bực muốn bịt miệng nhị phu nhân.
Đáng tiếc Tần vương phi không dám làm như vậy, vì nàng vẫn luôn là danh môn phu nhân, hơn nhị phu nhân mấy bậc, Tần vương phi không nhẫn nại không được, chỉ đành vào tai trái ra tai phải, tùy ý nhị phu nhân ở bên tai lải nhải.
Chiêu này đối với người khác rất hữu dụng, nhưng đối với nhị phu nhân lại không có hiệu quả.
Bởi vì nhị phu nhân sẽ thường xuyên hỏi Tần vương phi là nàng đã nói đến khúc nào?
Tần vương phi có tâm tư giết thịt nhị phu nhân, chính ngươi nói chuyện, còn không nhớ nói đến đâu?
( Yul: ta đau ruột quá ha ha…)
Có người kì ba đến như vậy sao?
Nếu Tần vương phi trả lời không được, nhị phu nhân tràn đầy thương hại nhìn nàng, giống như đầu óc nàng không rõ ràng lắm, giống như sắp chết, trước mặt nàng, nhị phu nhân sẽ dặn dò Khương Lộ Dao hiếu thuận với Tần vương phi, nhị phu nhân dặn dò này đó khiến Tần vương phi cảm giác nàng bệnh rất nặng.
Tần vương phi không cần hoài nghi, Khương Lộ Dao lấy nhị phu nhân ra, nhất định là cố ý, Khương Lộ Dao thấy nàng khí mình còn chưa đủ, rủ thêm nhị phu nhân, hai người các nàng cùng nhau khí mình…
Tần vương phi chịu đủ “tàn phá tra tấn”, về sau ai lại nói cùng nàng, hiền lương thục đức là điển phạm của danh môn phu nhân, nàng sẽ thóa mạ người nọ, nước miếng cũng phun.
Nhị phu nhân sống rất tự tại, cả ngày đếm ngân phiếu, kỳ vọng tôn tử giáng thế, dù có chuyện gì cũng không cần nàng nhọc lòng.
Khương nhị gia lại toàn tâm toàn ý với nàng, Tần vương phi nghe nói, trong lòng có chút hâm mộ nhị phu nhân.
Nếu lúc trước nàng không gả cho Tần vương làm kế phi, có phải nàng sẽ không cần cả ngày tính kế, mượn sức Tần vương?
Tần vương phi không chỉ muốn Tần vương phủ, còn muốn Tần vương toàn tâm toàn ý đối với mình, bởi vậy nàng mới ở trước mặt Tần vương bày ra ôn nhu săn sóc, nếu nàng chỉ nghĩ thủ danh phận vương phi, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Tuy nàng là kế phi, nhưng cũng là chính phi danh chính ngôn thuận của Tần vương, chỉ cần nàng không trộm người( vụng trộm), không tàn hại nguyên phối đích tử, không ngỗ nghịch thái phi, vị trí Tần vương phi ngồi rất yên ổn.
Nhị phu nhân không ngừng quấy rầy, nếu Tần vương phi lại giả bệnh, không chừng sẽ biến thành bệnh thật, không được mấy ngày, bệnh tình của Tần vương phi chuyển biến tốt đẹp, nàng còn phải cảm tạ nhị phu nhân nhiều ngày bầu bạn.
___________________________________
– Mệt chết ta rồi.
Nhị phu nhân uống một ngụm trà, nhìn Khương Lộ Dao rồi nói:
– Nếu bệnh của nàng lại không tốt, ta cũng không biết nên khoe khoang cái gì, Dao Dao, ngay cả chuyện phụ thân ngươi thích mua son phấn cho ta nhất, ta cũng nói.
– Nương, ta không cần người khoe khoang.
– Ta còn không hiểu được ngươi sao, quỷ nha đầu.
Nhị phu nhân chọt trán của Khương Lộ Dao:
– Có chút chuyện ngươi không nói, ta cũng hiểu nên nói như thế nào.
Khương Lộ Dao rót trà cho nhị phu nhân:
– Nương, đa tạ người.
– Cảm tạ cái gì? Dao Dao nếu nói những lời này, ta sẽ đánh ngươi, năm đó lúc ngươi còn ở phủ, ta để ngươi hỗ trợ làm sổ sách, ta có nói cảm tạ ngươi không? Còn không phải vì kích thích bà bà của ngươi thay tiểu tế trút giận sao? Chuyện này là việc nhỏ, với ta mà nói cũng không phí sức lực, huống chi khó xử Tần vương phi, lòng ta cũng vui vẻ.
Nhị phu nhân là người làm mẫu thân, luôn xem nhi nữ là nặng nhất, nếu quá nghiêm khắc sợ Khương nhị gia cũng học theo.
Nhị phu nhân thương tiếc tiểu tế Triệu Đạc Trạch, luôn nói với Khương Lộ Dao, tiểu tế trôi qua quá khổ, quá mệt mỏi, quá ủy khuất, không biết thân mẫu của tiểu tế biết được sẽ thương tâm thành cái dạng gì đâu.
Bởi vậy có thể giúp tiểu tế xả giận, nhị phu nhân rất vui lòng.
– Dao Dao, không phải ta nói với ngươi rồi sao, tay ngươi quá lỏng, này không tốt a.
Đáng lẽ nhị phu nhân chỉ ngồi nghỉ một chút liền hồi Vĩnh Ninh hầu phủ, ai ngờ ma ma quản sự hậu viện tới bẩm báo, Khương Lộ Dao để nhị phu nhân ngồi nghỉ, nàng nghe ma ma quản sự bẩm báo chuyện vặt.
Chờ ma ma quản sự đi rồi, nhị phu nhân nói với Khương Lộ Dao:
– Tần vương phủ gia đại nghiệp đại, Dao Dao cũng am hiểu kiếm bạc, nhưng bạc không thể tùy tiện bị tham ô nha.
– Ta biết.
Khương Lộ Dao biết nhị phu nhân có hảo ý, nhưng đệ nhất danh môn Tần vương phủ không thể keo kiệt, nàng còn muốn thử Tần vương phi cùng thái phi từ bi khoan dung hạ nhân.
Khương Lộ Dao muốn dựa theo ý định của nàng xử lý Tần vương phủ cũng không phải một lần là xong.
Nàng phải đi từng bước một.
– Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, Dao Dao a, một đống vật liệu đá đặt ở trong kho hàng rất đáng tiếc? Hơn nữa ta nghe nói gần đây vật liệu đá bị giảm giá.
– Vật liệu đá là thái phi làm chủ thu mua, cho dù bồi bạc cũng phải lưu trữ.
Gần đây mọi tinh lực của Khương Lộ Dao đều tập trung trên người Triệu Đạc Trạch, đối với vật liệu đá khổng lồ kia cũng không để bụng.
Nghe nhị phu nhân nhắc đến vật liệu đá, Khương Lộ Dao nghĩ nên tìm biện pháp, cho dù có bạc cũng không thể ném đá trên sông.
Trong hoàng cung thái hậu nương nương mới hạ ý chỉ phải tiết kiệm, cho dù thái phi có tâm tu sửa vương phủ, cũng không dám ở lúc thái hậu nương nương mới vừa hạ ý chỉ liền tu sửa vương phủ.
Thái phi luôn cẩn thận chặt chẽ sợ hoàng thượng nghi kị, đương nhiên không thể để hoàng thượng cảm thấy Tần vương phủ phú quý quá mức.
Này vật liệu đá…Kỳ thật bán đi không lỗ lắm.
Đem vật liệu đá đổi thành bạc, chờ sau này còn có thể mua lại, hơn nữa có bạc mới có thể kiếm càng nhiều bạc, dù bán vật liệu đá lỗ lã một ít, Khương Lộ Dao tin tưởng nàng có thể kiếm trở về.
Nàng đã thuyết phục thái phi, đang chuẩn bị xuống tay xử lý vật liệu đá, đột nhiên nghe nhị phu nhân nói giá cả giảm xuống, liền hỏi:
– Giảm nhiều ít?
– Hơn một phần ba.
Nhị phu nhân nói:
– Sở hữu này đó, cái gì cũng không bằng bạc!
Khương Lộ Dao nhíu mày, một phần ba? Sao lại nhiều như vậy?
Vật liệu đá này tiêu hao không đến mức trong giây lát đã rớt giá đến cỡ đó, bởi vì vật liệu đá có lợi nhuận thấp nhất, một phần ba hoàn toàn bán lỗ vốn.
– Nương, bên ngoài có tin tức gì không?
– Không nghe phụ thân ngươi nói tới.
Nhị phu nhân thấy Khương Lộ Dao nhíu mày ngưng trọng, hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
– Không có việc gì.
Khương Lộ Dao cười cười, kéo tay nhị phu nhân, làm nũng nói:
– Lần đầu đương gia liền mệt như vậy, lại tốn một khúc bạc, nương, ta thật oan uổng a.
– Không có việc gì, nói thái phi điện hạ ít lăn lộn một chút, tồn nhiều bạc là đúng.
– Được, lần sau nương lại đến Tần vương phủ, người nói cùng thái phi một chút đi.
Khương Lộ Dao không muốn nhị phu nhân nhìn ra nàng khác thường, né đề tài vật liệu đá:
– Tổ phụ cùng tổ mẫu đã hòa hảo chưa?
Nàng lao lực tâm tư thiết kế hai vị kia đi Hương Sơn, vừa vặn trời mưa, vừa vặn hạ nhân của hai người không mang ô che, vừa vặn Hương Sơn có một tòa đình hóng gió…
Về sau phát triển như thế nào, Khương Lộ Dao cũng không biết, nàng chỉ nghe Triệu Đạc Trạch nói gần đây sẽ có mưa nên mới an bài như vậy.
Nếu không phải trời mưa to, hai vị kia gặp mặt liền cãi nhau, lão nhân lão bà tuyệt đối không nói hai câu vẫn tiếp tục hiểu lầm.
– Bọn họ?
Nhị phu nhân lắc đầu:
– Ồn ào còn lợi hại hơn, gặp mặt liền cãi nhau, ngay cả điểm tâm là mấy cái bánh bao cũng giành nhau.
– Bọn họ cùng nhau dùng điểm tâm?
Khương Lộ Dao cảm thấy hứng thú nói:
– Có thể cùng nhau dùng điểm tâm là chuyện tốt a, rất tốt.
– Ngươi không thấy bọn họ cãi nhau, mỗi ngày Vĩnh Ninh hầu phủ đều đất rung núi chuyển, ta không biết vì sao hoàng thượng lại phong Khương gia làm Vĩnh Ninh hầu…
Nhị phu nhân lắc đầu nói:
– Ta chưa thấy ai quật cường như hai người đó, rõ ràng đều vì tốt cho đối phương, lại cố tình phân cao thấp, cần gì phải phân cao thấp đâu? Số tuổi đều một bó, lại nháo như hài tử.
– Ta thấy tổ phụ tổ mẫu muốn đem vài thập niên tiếc nuối qua đi, đền bù lại.
– Hy vọng như thế.
– Bọn họ có dọn ở cùng nhau?
– Dao Dao!
– Không phải ta đang quan tâm tổ mẫu sao.
– Ngươi vì lão phu nhân ra chiêu số đem tổ phụ của ngươi lăn lộn đến u đầu, phụ thân ngươi nhìn thấy rất đau lòng.
Nhị phu nhân lôi kéo tay của Khương Lộ Dao:
– Lần đầu tiên ta nghe phụ thân ngươi nói, chờ ngươi về ngoại gia, sẽ giáo huấn ngươi.
– Tổ phụ vì hiểu lầm biệt nữu, náo loạn cùng tổ mẫu nhiều năm như vậy, không giống nam nhân rộng lượng, không thu thập hắn thì thu thập ai? Tổ mẫu cũng không tốt, nếu là ta, một hai phải bắt lấy bệ hạ hay Triệu Đạc Trạch nói cho rõ ràng.
– Tổ mẫu của ngươi không to gan lớn mật bằng ngươi.
Nhị phu nhân nhìn Khương Lộ Dao một hồi, bất đắc dĩ nghĩ, nàng cùng Khương nhị gia như thế nào dưỡng ra nữ nhi này? Tính cách của Khương Lộ Dao không giống bọn họ.
Khương Lộ Dao rất thông minh, nếu không nhị phòng tuyệt đối không có ngày hôm nay.
Trước kia Khương nhị gia không xuất sắc như bây giờ.
Nhị phu nhân nhớ đến bọn tỷ muội ở ngoại gia, trong lòng hết sức đắc ý, trước kia đám tỷ muội ngoại gia đều nói nàng mệnh hèn, hiện giờ nàng là thế tử phu nhân, nữ nhi là Tần vương thế tử phi, nhi tử khoa cử có hi vọng, nhi tức hiểu chuyện lại có thai, nhị phu nhân trôi qua tốt nhất trong đám tỷ muội ngoại gia.
Các nàng trước kia đều không muốn lui tới với nhị phu nhân, sợ nhị phu nhân làm phiền hay liên lụy các nàng.
Hiện giờ trong bụng nhi tức còn không biết là bảo bối nam hay nữ đã bị rất nhiều người nhớ thương.
Khương Lộ Dao còn chưa có thai, đã có người tới dò hỏi thế tử có phải sẽ nạp trắc phi.
Đương nhiên đám tỷ muội hỏi này đó liền bị nhị phu nhân đánh ra khỏi phủ, nàng kêu la Triệu Đạc Trạch đối với Khương Lộ Dao là toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không nạp trắc phi.
Lời này thực nhanh truyền khắp kinh thành, có người hỏi Tần vương thế tử chứng thực chuyện này, Triệu Đạc Trạch lạnh lùng nói.
– Không phải nhạc mẫu của ta đã nói rồi sao? Còn hỏi cái gì?
Trước kia Tần vương thế tử nổi danh phong lưu, hiện giờ hắn chuyên nhất thâm tình, còn được hoàng thượng coi trọng giao trọng trách, lại có rất nhiều khuê tú hâm mộ Khương Lộ Dao.