Khương nhị gia lại sờ sờ đầu, mình có nói gì sao? Còn không phải là thảo luận một chút về tương lai của Yến Thân vương phủ sao?

– Vương gia, ngại chết ta, đừng như vậy.

Khương nhị gia nâng Triệu vương lên:

– Ngươi lại khách khí, ta sẽ không dám tới cửa.

Triệu vương vỗ vỗ cánh tay của Khương nhị gia, đem phần ân tình này ghi tạc trong lòng, nói nhiều chỉ có vẻ dối trá, Khương nhị gia nhắc nhỡ hắn, tương lai hắn sẽ báo đáp.

Nếu Triệu vương biết tương lai sau này sẽ báo đáp Khương nhị gia bằng phương thức…

Không biết hắn có hối hận hay không, chỉ là khi đó Triệu vương không thể lựa chọn, dù có hối hận, hắn cũng không thể lựa chọn, trừ phi hắn muốn nhìn giang sơn Đại Minh bị hủy diệt, bá tánh Trung Nguyên bị binh tai chiến hỏa.

Triệu vương nghĩ thông suốt lúc uống rượu thần sắc thả lỏng hơn rất nhiều, cũng chậm rãi nếm trải tư vị rượu ngon.

– Khương lão nhị, gần đây tiểu tế của ngươi phong cảnh vô hạn.

– A, đừng nhắc tới hắn, gần đây hắn vội đến nổi không rảnh cùng ta uống rượu.

Khương nhị gia bụng đầy bực tức:

– Người khác đều nói có tức phụ sẽ quên nương, nhưng hắn có Thần Cơ Doanh liền quên nhạc phụ, nhi nữ muốn tiến tới, ngươi cũng không thể ngăn cản, nhìn hắn vội vã, không thể hưởng thụ, ta…Ta nhìn rất khó chịu.

– Chuyện vật liệu đá, chắc tiểu tế của ngươi cũng biết.

– …

Khương nhị gia chớp chớp mắt, hỏi:

– Biết cái gì?

– Khương lão nhị, ngươi còn giả ngu với bổn vương?

Triệu vương giơ tay tán đầu Khương nhị gia một cái:

– Tiểu tế của ngươi thật sự thông minh, khuê nữ của lại bị ngươi khen trên trời mới có, trên mặt đất không có, nếu lúc này còn không biết bản thân rơi vào bẫy bị người khác tính kế, bổn vương nên vì ngươi mà lo lắng.

– Những cái đó đều là chuyện sầu lo của những người thông minh, ta không muốn biết, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện khó khăn với ta, vương gia không biết, ta sợ nhất là phiền toái sao? Đã không giúp được gì, còn không bằng giả vờ hồ đồ cái gì cũng không biết, khuê nữ của ta chỉ dặn ta gần đây nên ở hầu phủ chơi đùa, người khác nói gì cũng không cần tin. Còn lại…Khuê nữ của ta cái gì cũng không nói.

Khương nhị gia nhấp một ngụm rượu, chậc lưỡi nói:

– Nếu không phải vương gia mời ta uống rượu, hiện giờ ta còn ở trong phủ chơi điểu.

Gần đây Khương nhị gia không chơi Quắc Quắc nữa, mà chuyên tâm dưỡng điểu, tuy dưỡng chim chóc tốn rất nhiều công lực, Khương nhị gia không sánh bằng Triệu vương, nhưng  Khương nhị gia dụng tâm chuyên chú bồi dưỡng, chim tước cũng tăng bản lĩnh, hắn dưỡng mấy con điểu miệng lưỡi cũng không tồi, đã bắt đầu học nói học hát.

– Dưỡng điểu bổn vương giáo( dạy) ngươi hai tay.

Triệu vương cười tiêu sái:

– Chờ ngươi dưỡng tốt chim sơn ca của ngươi, bổn vương lại đưa ngươi một con anh vũ( vẹt) cực tốt, biết ca hát, có thể nói chuyện, còn biết ngâm thơ.

– Được, ngâm thơ là tốt.

Khương nhị gia cười vui vẻ:

– Ngâm thơ là được, khuê nữ của ta thích nhất là chim chóc biết ngâm thơ.

– Ngươi lấy thứ tốt từ tay bổn vương đều cho nữ nhi của ngươi?

– Như thế nào? Dù sao vương gia cũng cho ta, ta thích cho ai liền cho.

Triệu vương bất đắc dĩ cười nói:

– Chỉ sợ Tần vương thế tử phi không có tâm tư dưỡng chim tước.

– Sao vương gia lại nói như vậy?

Khương nhị gia nghiêm mặt, hỏi:

– Vương gia nghe được tin tức gì?

Triệu vương suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói:

– Dặn khuê nữ của ngươi cẩn thận chuẩn bị, Đông Cung không có khả năng giữ bí mật, ngay cả bổn vương đều biết, thì người biết được càng nhiều, Tần vương phi biết y thuật! Bệnh tình của thái tử hoàn toàn dựa vào Tần vương phi.

– Kế phi đối xử với nguyên phối đích tử như thế nào cũng sẽ không giống như thân sinh nhi tử, gần đây Tần vương thế tử áp nhi tử của Tần vương phi tới thở không nổi, Tần vương thế tử còn vài lần được hoàng thượng khen ngợi, trong lòng Tần vương phi sẽ không thoải mái. Trước kia Tần vương thế tử trẻ người non dạ, Tần vương phi rộng lượng từ ái, đối xử tử tế với thứ tử, nuôi nấng thân sinh nhi tử, hiếu thuận với thái phi, kết giao với mệnh phụ, chưa từng nghe nói nàng có chỗ nào bạc đãi Tần vương thế tử. Đương nhiên sẽ không có người nào nói nàng ngắn dài.

– Hiện giờ thì khác, sau khi Tần vương phi gả cho Tần vương, chỉ có nàng sinh hạ ra nhi tử, duyên cớ trong đó thật làm người ta cảm giác dư vị.

– Tôn thất đệ tử tuyệt đối không nạp y nữ vào hậu viện, Khương lão nhị, ngươi nói xem là vì sao? Một là địa vị y nữ quá ti tiện, hai là ở hậu trạch xưa nay luôn có chuyện tranh sủng, ai cũng sợ đem huyết mạch phân diệt…Nam nhân sợ bản thân bị mắc mưu.

Khương nhị gia lập tức đứng lên, kinh ngạc nói:

– Ngươi nói Tần vương phi biết y thuật? Cho nên sẽ cho khuê nữ của ta…

– Khuê nữ của ngươi thành thân hơn nửa năm, vẫn không có động tĩnh, ngươi không nóng nảy? Dựa vào độ tuổi của nàng cùng Tần vương thế tử vừa lúc là tuổi sinh sản, không nên một chút dấu hiệu cũng không có.

– Sẽ không, khuê nữ của ta chỉ là chưa tới lúc có tử, cũng có người thành thân ba năm mới có.

– Đúng là có người thành thân thật lâu mới có, nhưng như vậy phần lớn đều là thân thể nữ tử không tốt, thân thể nữ nhi của ngươi không tốt?

Triệu vương giữ chặt Khương nhị gia, thấp giọng nói:

– Bổn vương chỉ nói như vậy thôi, ngươi đừng có gấp, phải nhớ rõ một câu, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, dặn khuê nữ của ngươi cẩn thận một chút, luôn là chuyện tốt. Tần vương phi biết y thuật, bổn vương chỉ nói như vậy với ngươi, tin hay không tùy ngươi.

( Yul: Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (cẩn thận dùng được vạn năm thuyền) ý là: ngư ông cẩn thận nắm nắm chắc mái chèo, có thể lái thuyền vạn năm.  Làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận, mới có thể đảm bảo cục diện nhất định sẽ thành công.)

– Nàng có thể trị liệu tốt cho thái tử điện hạ sao?

Khương nhị gia thấp giọng hỏi.

– Không biết.

Triệu vương lắc đầu:

– Có lẽ có thể, có lẽ không thể, mặc kệ có thể hay là không thể, Tần vương phi đã đắc tội với một đám người, cho dù may mắn trị liệu tốt cho thái tử, hoàng hậu nương nương cũng không cảm kích nàng bao lâu. Chuyện nàng biết y thuật cũng không phải là ngày một ngày hai, huống chi ở Đông Cung còn có còn các vị hoàng tử như hổ rình mồi, Tần vương phủ gặp phiền toái lớn.

Triệu vương càng có khuynh hướng suy nghĩ Tần vương phi trị không hết bệnh cho thái tử.

Cũng không phải hắn ngóng trông thái tử qua đời, mà là bệnh tình của thái tử thật sự phiền toái, cho dù kéo dài tánh mạng, chỉ sợ cũng không thể lưu lại nhi tử nối dõi.

Thái tử bị bệnh tra tấn nhiều năm, chỉ sợ thân thể nguyên khí vì bệnh lâu năm mà tan biến.

Có lẽ trong lòng phụ hoàng đã sớm có tâm tư từ bỏ thái tử.

Chỉ có hoàng hậu nương nương vẫn không chịu hiểu, muốn dùng hết toàn lực cứu trợ thái tử.

Khương nhị gia vỗ đầu, tức giận nói:

– Ta về hầu phủ, tìm lão gia tử tính sổ.

– Khương lão nhị, không phải ngươi nên đi Tần vương phủ mật báo với khuê nữ của ngươi sao?

Triệu vương cảm giác hắn theo không kịp ý nghĩ của Khương nhị gia.

– Nếu Tần vương phủ gặp phiền toái, ta sẽ không đi xem náo nhiệt.

Khương nhị gia bước chân rời đi:

– Nếu không phải tại lão gia tử đính hạ hôn ước với lão Tần vương, ta cần phải gả khuê nữ cho Tần vương thế tử sao?

Tuy tiểu tế cũng không tồi, Khương nhị gia cũng không hối hận khi để Triệu Đạc Trạch làm tiểu tế của hắn, nhưng Tần vương phủ quá loạn, quá phức tạp.

Này còn chưa có tuôn ra chuyện hoán tử đâu.

Một khi chuyện này bùng nổ, Tần vương không bị người đời cười đến rụng răng? Bị hai nữ nhân đùa bỡn hay đến muốn vỗ tay, ai biết Tần vương có thể cực đoan hay không?

Khương nhị gia muốn mượn cơ hội này tìm Vĩnh Ninh hầu để cò kè mặc cả, nhìn xem còn có thể từ trong tay Vĩnh Ninh hầu vòi được thứ tốt, cho nữ nhi, tiểu tế dùng để phòng thân.

Nếu thật sự không được, hắn sẽ tiến cung tìm hoàng thượng ôn chuyện, giúp hoàng thượng thông khí, đỡ để sau này hoàng thượng trách tội tiểu tế.

Tuy Dao Dao đã nói, hoàng thượng có khả năng đã biết tình hình cụ thể, nhưng ai cũng không dám bảo đảm hoàng thượng vẫn sẽ tín nhiệm, trọng dụng Triệu Đạc Trạch.

Khương nhị gia cưỡi ngựa hướng về Vĩnh Ninh hầu phủ, vừa lúc đi ngang qua đại môn Yến Thân vương phủ luôn đóng chặt cửa, Khương nhị gia ngồi trên lưng ngựa nhìn vào, Yến Thân vương phủ như một phần mộ, hoang vắng, cô tịch, chỉ sợ Yến Thân vương không khác gì người chết.

Hắn cũng chỉ ăn no chờ chết mà thôi, nhưng hắn sống rất tự tại, tuy Yến Thân vương ở Đại Minh triều là thân vương duy nhất, chỉ sợ cảm giác chờ chết cũng không tốt.

– Ta như thế nào lại đa sầu đa cảm thế này?

Khương Nhị gia nắm thật chặt dây cương, có phải đầu óc nóng lên?Hay là uống nhiều quá?

Hình như qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của Yến Thân vương, Khương nhị gia còn nhớ rõ hình ảnh ở đường phố, Yến Thân vương ôm nhi tử thống khổ khóc rống, đều là người làm phụ thân, nếu Khương Mân Cẩn cùng Dao Dao xảy ra chuyện, Khương Nhị gia có thể cầm đao giết người vì nhi nữ mà báo thù.

Yến Thân vương bị hoàng thượng đè ép ở trong phủ, không dám động, cũng không thể động, cho dù biết kẻ thù là ai.

Khương nhị gia giật giật lỗ tai, giống như nghe thấy từng đợt tiếng cười thê lương…Cẩn thận nghe, lại cảm thấy chính mình nghe lầm, Khương nhị gia lắc đầu, là nghe lầm.

Phóng ngựa giơ roi, hắn rời khỏi đại môn Yến Thân vương phủ.

Ở đại môn Vĩnh Ninh hầu phủ, nhìn thấy hạ nhân từ Tần vương phủ tới báo tin:

– Ngươi không phải luôn theo Dao Dao gả vào Tần vương phủ sao?

– Hồi bẩm nhị gia, thế tử phi sai nô tài tới đưa tin tức cho người, vương phủ náo nhiệt, thế tử phi thỉnh người lập tức…

– Đi Tần vương phủ?

Khương nhị gia vừa nghe náo nhiệt, đôi mắt liền tỏa sáng.

– Thế tử phi nói người lập tức hồi phủ, ba ngày không thể ra cửa, thế tử phi còn nói người đừng dễ dàng uống rượu.

– A.

Khương nhị gia xuống ngựa đi vào Vĩnh Ninh hầu phủ, không dễ dàng uống rượu, liền có ý nghĩa không thể triệu hồi Dương Soái xem náo nhiệt.

– Đúng rồi, rốt cuộc vương phủ có gì náo nhiệt?

– Cũng không biết từ đâu xuất hiện bá tánh bị bệnh, bọn họ nâng thân nhân cả người thối rữa, quỳ gối trước cửa vương phủ, khẩn cầu Tần vương phi đại từ đại bi cứu mạng, trong miệng nhắc mãi, Tần vương phi am hiểu nhất chính là trị liệu bệnh đường sinh dục.

– Phụt.

Khương nhị gia lảo đảo, này là bút tích của vị nào?

Là Dương môn lão quả phụ, hay là các vị hoàng tử?

Có phải ngại thanh danh của thái tử quá tốt?

Chuyên môn trị liệu bệnh đường sinh dục, có ý nghĩa thái tử…Khương nhị gia lắc đầu, vô tình nhất là hoàng gia đế vương, quả nhiên không có nói sai, không biết vị hoàng thượng tuổi già sức yếu kia có thể bị cục diện trước mắt chọc tức chết hay không.

– Dao Dao còn nói cái gì?

– Cục diện mất khống chế. Thế tử phi thỉnh người cẩn thận một chút, ngoan ngoãn ở trước mặt Gia Mẫn quận chúa mà tẫn hiếu, những chuyện còn lại không cần để ý.

Khương nhị gia gật đầu đáp ứng, hắn phải nghe lời, đặc biệt là nghe lời nữ nhi, Dao Dao không cho hắn lăn lộn, hắn tuyệt đối không ra ngoài lăn lộn, chờ Dao Dao ra mệnh lệnh, chỉ là Dao Dao nói, mất khống chế? Là cái gì?

– Ngươi trở về nói với Dao Dao một tiếng, đừng bỏ qua Yến Tần vương.

– Dạ

Hạ nhân vội vã rời đi.

____________________________________

Khương Lộ Dao nghe hạ nhân hồi báo, nhíu mày:

– Yến Thân vương sao?

Những việc này có bút tích( dấu vết) của Yến Thân vương?

Sẽ không, không phải hắn đã lui về an dưỡng?

Phụ thân như thế nào lại nói câu không đầu không đuôi như vậy? Trong đầu Khương Lộ Dao đầy nghi vấn, chỉ là hiện tại không phải thời điểm nàng nên trở về ngoại gia, ngoài cửa đang có đám “bệnh hoạn”.

Khương Lộ Dao có tới tám phần nắm chắc là Dương môn thái quân tìm tới, các vị hoàng tử cho dù muốn bại hoại danh dự của thái tử, cũng phải suy xét tình trạng long thể của hoàng thượng.

Một khi hoàng thượng vì thế mà tức giận đến thăng thiên, người được lợi nhiều nhất chính là thái tử.

Đừng thấy thân thể thái tử không tốt mà nghĩ là xong, hắn một ngày vẫn là thái tử, một ngày vẫn là người kế thừa chính thống Đại Minh triều.