Trong bóng tối, nước mắt La Thư Anh rơi trong vòng tay mạnh mẽ nóng bỏng của Triệu Minh. Anh mở cánh cửa tiềm thức cho cô vào đó, dẫn cô đến căn phòng của hai mẹ con anh, nơi có cậu bé ngày ngày trầm tĩnh đọc sách, dẫn cô đến đêm định mệnh, cả khu biệt thự sáng bừng trong rừng lửa, anh chứ chạy rồi chạy, mặc cho hầm đất sập dần phía sau. Dẫn cô đến dưới những tán lá, một mình anh đương đầu với rừng sâu.
Vòng tay Triệu Minh siết lại chặt hơn, lúc này có lẽ La Thư Anh chỉ cần ở Triệu Minh một cái ôm chặt như thế, hoặc phải chăng chính anh mới là người cần ôm cô trong lòng, bởi anh nhận thức được mình mới là người run rẩy.
Không một tiếng động, họ lặng lẽ ôm nhau, cuối cùng Triệu Minh hôn lên trán La Thư Anh.
“Xin lỗi”
“Xin lỗi.”
Hai lời xin lỗi đồng thời vang lên, Triệu Minh tiếp lời trước.
“Xin lỗi, dọa em sợ rồi.”
La Thư Anh vùi mặt sâu vào lòng anh, nước mắt nước mũi tèm lem trên làn da Triệu Minh, hơi ấm trên người anh tỏa ra, bao phủ lấy cô.
“Xin lỗi, em ước mình có thể tới sớm hơn.”
Nếu như có thể, nếu như cô quay đầu nhìn anh sớm hơn, có khiến những đau đớn anh phải chịu đựng giảm đi một chút hay không.
Nếu như có thể, cô thà lựa chọn không gặp Tần Ngạo ngày ấy, mặc dù y với cô từng là đoạn thanh xuân trong trẻo nhất, nhưng cũng đã thành hồi ức đau đớn nhất.
Với Triệu Minh thì không vậy, anh như tia nắng chiếu xuống cuộc đời mùa đông của cô, như dòng suối mát lạnh uốn lượn vào ngày hè, nhưng những sắc màu tỏa ra trong bầu trời xám tro.
Anh ở cạnh cô, dịu dàng kiên nhẫn, yên lặng chờ đợi.
“Dự, anh có tin là có kiếp sau không?
“Kiếp này sống trọn vẹn là đủ.”
Anh nói đúng, kiếp này trọn vẹn là đủ. Nhưng kiếp này cô không có gì cả, lấy gì trọn vẹn với anh.
Tay La Thư Anh vươn đến chạm vào gương mặt Triệu Minh, vuốt lên hàng lông mày rậm của anh, di chuyển xuống lông mi. Đột nhiên, cô nhớ tới ngày cùng Triệu Minh đi về từ bệnh viện Bắc Kinh. Lúc ấy La Thư Anh vừa mất đi giọng nói, vừa mất đi ánh sáng, đôi chân bại liệt. Triệu Minh ôm cô trong lòng, kiên định nói: “Anh nhất định sẽ mang lại ánh sáng cho em. Đến lúc ấy có thể hứa với anh, trong mắt em chỉ có mình em được không?”
Bây giờ, trong mắt cô chỉ có mình anh.
Nửa đời còn lại, cũng chỉ có một mình anh.
Còn kiếp sau…
“Dự, kiếp sau… Nếu kiếp sau cho em đi tìm anh, nhất định tìm gặp anh sớm hơn một chút. Yêu anh sớm một chút, đem tất cả trọn vẹn một đời trao cho anh. Nhất định như thế…”
“Kiếp sau muốn làm con gái anh sao. Nghe bảo con gái tình nhân kiếp trước của ba.”
Triệu Minh bông đùa một câu, La Thư Anh cảm giác được anh dường như đang cười. Sau đó, anh nắm lấy bàn tay nhỏ đang sờ loạn lên mặt mình.
“Nếu có kiếp sau, anh vẫn ở đây, chờ em đến gặp anh.”
Có kiếp sau hay không, họ đều không biết.
Nhưng lời nói ra ngoài, là một lòng kiên định, tình yêu cố chấp đời đời kiếp kiếp.
La Thư Anh hướng mắt nhìn ra bên ngoài, bình minh đang hé lộ, cả một vầng sáng phát quang phía chân trời.
“Bình minh đẹp đẽ này sẽ kéo dài được bao lâu?”
Triệu Minh kéo chăn lên cao hơn, ôm cô trong lòng.
“Ngủ đi, còn có anh ở đây.”
Dù là bình minh hay bất cứ điều gì, nếu cô muốn nó, anh sẽ giữ nó lại bên cô. Chỉ cần cô ở trong lòng anh, tin tưởng anh là đủ.
Trong giấc ngủ chấp chờn, Triệu Minh cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại của La Thư Anh, cô hôn lên trán, hôn lên mắt anh.
Anh muốn vươn tay giữ lấy, nhưng chỉ thấy cơ thể càng ngày càng nặng trĩu, chìm vào mê man. Lời cuối cùng của La Thư Anh nửa thực nửa mơ.
“Dự, lần này hãy để em bảo vệ cho anh.”
Lúc La Thư Anh đến tập đoàn, Diễn Quân và Tư Á hoàn toàn bị bất ngờ.
“Chủ tịch phu nhân.”
“Đưa tôi thông tin về vụ án của Dự.”
Không phải là một câu hỏi nghi vấn, mà là mệnh lệnh, gương mặt được trang điểm khéo léo, đường nét thanh tú xinh đẹp, đôi mắt xanh lục trở nên lạnh lùng, La Thư Anh mặc bộ váy đen bó sát, mái tóc vàng lại được búi cao, cài vào một cây châm bạc, lấp lánh phản chiếu dưới luồng nắng vừa lọt vào phòng.
Cô ngồi ở ghế sô pha, chân dài bắt chéo, hơi tựa lưng vào thành ghế phía sau, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa nhàn nhã, lật xem tài liệu trong tay mà sắc mặt cũng không để lộ một tia cảm xúc nào.
Diễn Quân hơi cảm thán trong lòng, khí chất thanh lạnh mà thu hút, kiêu ngạo quyến rũ lại không hề đến mức dung tục, một nụ cười trang nhã cũng ẩn chứa sát ý giết chết đối phương, người giống như chủ tịch phu nhân, tìm thêm ở đâu ra?
Với tính cách của chủ tịch, chắc chắn đã đem hết mọi chuyện kể cho chủ tịch phu nhân, nên bọn họ không hề phản đối mà lập tức đưa hết thông tin có trong tay để cô xem qua một lượt. Hơn nữa với điệu bộ của La Thư Anh ban nãy, hoàn toàn có bức khí khiến đối phương tuân theo, mà không cho quyền lực chọn
“Xác định được danh tính của bên thứ ba biết được về Dự chưa?”
“Xin lỗi chủ tịch phu nhân, chúng tôi vẫn chưa tìm ra.”
“Mang máy tính ra đây.”
La Thư Anh ném tập tài liệu xuống bàn, cũng không có ý định khiển trách hai người họ, mà chỉ nhận lấy chiếc máy tính Tư Á mang tới, sau đó bắt đầu lập trình.
Những kĩ năng máy tính cô học được đều là do Trình Vương dạy, đến Diễn Quân cũng có một vài chỗ nhìn không ra. Lại không dám lên tiếng làm phiền, chỉ có thể âm thầm cảm phục.
Chủ tịch phu nhân mà cậu biết trước đây không phải như vậy, chỉ là một cô gái yếu đuối không biết cả cách tự vệ cơ bản nhất.
Cậu đi theo chủ tịch, thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ, có lớn có nhỏ, mà đến hơn nửa số đó là liên quan đến chủ tịch phu nhân. Cậu không nhớ rõ lần cuối cùng là lúc nào, nhưng hiện tại mới phát hiện cô thực sự đã khác trước rất nhiều, không còn là cô gái nằm trong vòng an toàn mà Triệu Minh vẽ cho cô nữa.
Cô bước ra ngoài, cô bảo vệ Triệu minh.
Người trước mặt thao tác máy tính suốt hai tiếng đồng hồ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ sát đất, hắt nghiêng lên khuôn mặt cô, đẹp đẽ vô cùng. Trong lúc ấy, Diễn Quân và Tư Á tập trung họp mặt cổ đông trong phòng họp.
Đại An sắp xảy ra một cuộc tranh chấp lớn, chủ tịch liên quan đến tòa pháp luật, không thể không đề ra một phương hướng rõ ràng.
Lúc hai người quay lại phòng, Tư Á đặt một tách cafe xuống bên cạnh La Thư Anh.
“Thiếu phu nhân, nghỉ ngơi một chút.”
“Xong rồi.”
La Thư Anh cũng vừa dừng tay, trên màn hình hiện một thanh số màu xanh, khi con số vừa đạt tới 100%, một bảng thông tin hiện ra trước mặt.
Cả Diễn Quân và Tư Á đều có vẻ không bất ngờ, họ có linh cảm tốt rằng chủ tịch phu nhân sẽ làm được, nhưng không giấu nổi cảm phục nơi đáy mắt.
“Huỳnh Dược Phong.”
La Thư Anh lúc này mới thoải mái dựa người về phía sau, cô uống một ngụm cafe nhỏ, hơi đắng ở đầu lưỡi, nhưng vị ngọt lan tới cổ họng, ấm nóng.
“Hai người có kế hoạch gì?”
La Thư Anh đột ngột lên tiếng, đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Thú thật với tình hình trước mặt, Diễn Quân và Tư Á vẫn chưa nghĩ ra được phương án tối ưu, mà đang chờ chỉ thị của chủ tịch, không ngờ hôm nay người tới lại là chủ tịch phu nhân.
“Tôi không thể để Dự liều mạng, cũng sẽ không để anh chạy trốn thêm nữa. Tư Á, chuẩn bị đi, lần này anh ấy sẽ phải hầu tòa án Mĩ.”
“Hầu tòa? Thiếu phu nhân, như vậy quá nguy hiểm.”
Nụ cười của La Thư Anh nhàn nhạt, không nhìn ra ý tứ trong đó, cô hơi lắc đầu, đặt tách cafe trở lại bàn.
“Việc nguy hiểm như yêu tôi anh ấy còn dám. Hầu tòa án thì có là gì.”
Không biết cô đang nói đùa hay thật, Tư Á chỉ lặng lẽ gật đầu. La Thư Anh, xoay màn hình máy tính ngược lại về phía Diễn Quân, để cậu nhìn thông tin trên đó. Đồng thời ném chìa khóa xe bên cạnh về phía cậu.
“Lái xe, chúng ta tới chỗ người này.”
Trên xe, La Thư Anh nhìn vào đồng hồ, chỉ còn 2h nữa là tới giờ hẹn với Tần Ngạo.
Lúc này, Trình Vương đang ngồi trong phòng, nhìn vào dãy kí tự chạy loạn trên màn hình.
Phá được rồi, quả nhiên là cô.
Thao tác máy tính đều là hắn dạy cô, không ngờ có ngày cô dùng để đối đầu với hắn. Trình Vương chợt cười, không rõ vui buồn.
Nhưng hắn thật nhớ cô.
“Cô muốn gặp ai?”
La Thư Anh và Diễn Quân bị hai người bảo vệ cao lớn chặt ở cửa. Lúc Diễn Quân định lên tiếng, La Thư Anh giơ tay ngăn cậu lại, ý bảo không cần.
Đôi mắt cô bình tĩnh như mặt hồ mùa thu, nhưng sát khí trên người âm thầm khiến đối phương không dám cứng nhắc.
“Ông chủ của các anh muốn gặp tôi mà? Đúng không.”
“Cô là La tiểu thư?”
“Sai rồi. Là chủ tịch phu nhân của Đại An. Gọi tôi là Triệu thiếu phu nhân cũng được. “
Kiêu ngạo như thế, thật không để cho người ta chút năng lực phản kháng.
“Mời vào.”
Diễn Quân bị chặn ở bên ngoài, chỉ mình La Thư Anh vào phòng. Lúc nhìn tới bóng lưng người đàn ông, La Thư Anh hơi dừng bước chân, trầm mặc một chút rồi mới tiến lại gần.
Cô không cần người trong phòng mở lời, chủ động ngồi đối diện hắn.
“Huỳnh tiên sinh, trăm nghe không bằng một thấy.”
Họ ngồi đối diện nhau, không gian lặng đi mấy tầng.
Nụ cười trên môi Trình Vương hiện rõ thâm tình, như cả trăm lần vẫn thế.
“Đừng đóng kịch nữa, em biết là tôi mà. Đúng không?”
Nếu trên đời này có một người có thể phân biệt hai người Huỳnh Dược Phong và Trình Vương, thì chắc chắn là La Thư Anh.
Hắn luôn tin như thế.
Đến lúc này, không biết vì sao La Thư Anh cũng cười.
Bao lâu trôi qua rồi, lại giống như cách cả kiếp người. Cuối cùng họ gặp lại nhau, chỉ là không ngờ ở trong tình cảnh như thế này.
“Trà Xanh, chúng ta thương lượng được không?”
Thương lượng. Cô chưa từng dùng từ này với hắn, bởi vì cô nghĩ mình không đủ tư cách thương lượng với hắn, những thứ cô nợ Trình Vương quá nhiều, không thể lấy gì trả cho hắn.
Trước đây, mỗi lần cô gặp nạn, đều là hắn vươn tay giúp đỡ.
“Trà Xanh, giúp cho em.”
“Trà Xanh, cứu em với.”
“Trà Xanh, cảm ơn anh.”
“Trà Xanh, em nợ anh.”
“Trà Xanh, xin lỗi.”
Nhưng bây giờ, cô không muốn hắn giúp cô. Mà muốn hắn giúp anh.
“Thương lượng? Lấy thân báo đáp. Em có dám không?”
Trà Xanh nhắm mắt cũng có thể đoán ra La Thư Anh muốn hắn hỗ trợ cho vụ án lần này của Triệu Minh.
Lời nói hơi ngang tàn, nhưng đáy mắt hắn dịu dàng nhìn cô, Trình Vương đột nhiên dang tay.
“Thế nào, ôm tôi một cái cũng không dám? Nói gì tới thương lượng?”
La Thư Anh trầm mặc một chút, sau đó tiến lại gần, đón nhận cái ôm của Trình Vương, chỉ là một cái ôm đơn thuần, không có đụng chạm thân thể khác, cũng không có dư vị tình ý, không có tham lam dục vọng giữa hai người. Cô biết và hắn cũng biết, La Thư Anh bây giờ đã là của Triệu Minh. Cả con người lẫn trái tim, đều thực sự thuộc về người đàn ông ấy. Thế nên, Trình Vương giành cho cô sự tôn trọng nhất định, bởi vì hắn yêu cô, trước giờ vẫn luôn như vậy.
Trình Vương xoa đầu cô, cuối cùng vẫn quyết định thành thật nói.
“Kem Dâu, tôi rất nhớ em. Thật đấy.”