“Nói chuyện xong rồi?”

Thiên Trường Khanh thấy cửa phòng mở ra,  lập tức tiến lại đỡ lấy Vũ Lam Ân.

Nhìn bộ dạng của cô như này,  trong lòng hắn vô cùng đau xót.

Vũ Lam Ân cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.

Thiên Trường Khanh không nói lời hai đã bế bổng cô lên.

“Em tự đi được.”

“Yên lặng. Chúng ta về nhà”

Sắc mặt hắn có chút đáng sợ. Vũ Lam Ân thấy hình như hắn là đang nổi giận với cô rồi.

Cũng đúng, người như cô rất dễ khiến người khác phải nổi giận. Đột nhiên Vũ Lam Ân thấy thương Thiên Trường Khanh.

Cô thương hắn lựa chọn ở bên cô,  thật sự đã cực khổ cho hắn rồi.

“Ngủ một chút đi, ngoan.”

Vũ Lam Ân nhắm mắt, vùi mặt vào lồng ngực của Thiên Trường Khanh, đáy lòng ấm áp, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

“Hỏi thủ tục cho Triệu Minh xong rồi sao?”

Xuống đến tầng một, Thiên Trường Khanh gặp Triệu Quân vừa từ trong phòng đi ra.

“Đã xong rồi. Chỉ cần đi nộp thêm viện phí cho quá trình trị liệu đặc biệt nữa”

Nhìn đến Vũ Lam Ân một chút,  Triệu Quân nói tiếp.

“Chị ấy đã vất vả nhiều rồi.”

“Anh đưa Ân Ân về trước, hai ba hôm tới sẽ quay lại. Chú lưu ý La Thư Anh một chút, nếu giờ cô ta còn có ý định bỏ đi…”

Thiên Trường Khanh bỏ lửng câu nói ở đó. Nếu giờ La Thư Anh còn có ý định bỏ đi,  hắn sẽ không thể cứ vậy đứng nhìn.

Vũ Lam Ân mê man thiếp đi trong vòng tay, người phụ nữ của hắn vì La Thư Anh cực khổ biết bao nhiêu. Chẳng lẽ con người kia một chút cũng không để tâm trong lòng, sẽ lại bỏ đi?

“Được. Em hiểu rồi.”

Triệu Quân sau khi nộp viện phí cho Triệu Minh thì nhận được điện thoại của Triệu lão gia.

Trong điện thoại ông nhắc nhở anh nhanh chóng về nhà một chút.

“Diễn Quân đã đưa Tiểu Nhĩ về căn hộ riêng của hai đứa rồi. Con bé đang mang bầu, không nên ở một mình,  con nhanh chóng về đi. Chỗ anh trai con cứ để con dâu lo”

“Tại sao Thi Nhĩ không ở cùng chỗ ba mẹ?”

“Con bé nói muốn về, ta cũng không cản được.”

“Vâng.”

Triệu Quân tắt điện thoại,  cậu lái xe về căn hộ riêng của hai vợ chồng sau khi cưới. Biệt lập với thủ đô London xinh đẹp hào nhoáng khoảng 50km về phía Tây, lúc cậu vào nhà bắt gặp Thi Nhĩ đang ngồi thất thần. 

“Sao không ở lại cùng ba mẹ”

Triệu Quân lên tiếng làm cô hơi giật mình, ngẩn người nhìn cậu mất mấy giây.

“Triệu Quân, anh đã về rồi.”

Cách xưng hô của Thi Nhĩ vẫn không thay đổi ngay cả khi hai người họ đã đám cưới. Ở trong mắt Thi Nhĩ, Triệu Quân vĩnh viễn chỉ có thể là hậu nhân Triệu gia,  cũng là bác sĩ Triệu được người người kính mến, cảm phục.

Cô cũng biết, ở trong lòng của Triệu Quân, cô vĩnh viễn chỉ là một cô hầu gái thấp kém được Triệu Minh mang về, ở cạnh La Thư Anh, cũng là người con gái một thân không trong sạch, luôn luôn tìm cách bước vào nhà cậu. Thế nên, ai cũng được, chỉ riêng có Triệu Quân sẽ không bao giờ là người chồng thật sự của cô. 

Nhưng, họ đã kết hôn. Cuộc sống sau này, cô phủ nhận thế nào?

La Thư Anh từng hỏi cô: “Hôn nhân không tình yêu sẽ phải trả giá như thế nào? Cô có biết không?”

Cô biết. Sao lại không biết chứ. Thi Nhĩ hiện giờ mỗi ngày đều đang trả giá cho cuộc hôn nhân này cùng Triệu Quân. 

Hỏi cô cái giá đấy như thế nào?

Triệu Quân không tàn nhẫn như Tần Ngạo, chưa bao giờ để Thi Nhĩ phải gánh chịu vết thương thể xác, không có những cơn thịnh nộ hay đòn roi giáng xuống. Chỉ cần khi cảm nhận tâm trạng không ổn, cậu thường sẽ chọn ở một mình, đẩy cô ra xa. Đối với Thi Nhĩ, thế cũng là một cách trả giá. 

Triệu Quân không phức tạp như Triệu Minh, chưa bao giờ cậu kéo cô vào bất cứ câu chuyện gì. Cậu đơn giản ở chung với cô dưới một mái nhà, chấp nhận sự hiện diện của cô bên cạnh, lặng lẽ, bình thản. Có điều đối với cô, như vậy cũng là trả giá.

Triệu Quân lúc nào cũng vậy, nhưng lại cho cô cảm giác vô tận, giống như vì tinh tú xa nhất trên bầu trời, không bao giờ có thể chạm đến, không bao giờ dám hi vọng nắm trọn. 

“Đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa”

Thi Nhĩ vừa nói vừa lắc đầu,  lúc này cô mới nhận ra dạ dày đang cồn cào đau.

Triệu Quân tiến lại gần Thi Nhĩ, nhìn cô một lượt. Thi Nhĩ không dám đối diện với ánh mắt ấy của cậu,  cô cúi đầu xuống.

“Triệu Quân, xin lỗi. Bây giờ em sẽ đi ăn.”

Cô có thể không là gì trong mắt Triệu Quân, nhưng đứa bé đang ở trong bụng cô thì có. Là giọt máu của cậu,  là hậu duệ Triệu gia, duy trì đủ dinh dưỡng để đứa bé khỏe mạnh phát triển mới là điều cô cần phải quan tâm đến.

“Nghỉ chút đi, tôi vào bếp làm đồ ăn cho em.”

Triệu Quân luôn biết cô muốn gì, luôn đối xử với cô tử tế đến bình thản. Chỉ là Thi Nhĩ cảm thấy trong lòng thật đau.

Bởi vì cô thật sự không có cách nào chạm tới khối cảm xúc vô hình cậu giấu trong lòng,  cứ mãi xa lạ, cứ mãi mông lung.

Triệu Quân cởi áo vest,  vứt ở sofa,  vừa sắn ống tay áo sơ mi vừa đi vào trong bếp.

Tiếng nước chảy, dao kéo va vào nhau,  Thi Nhĩ mệt mỏi ngả người xuống sofa một lúc, không biết suy nghĩ điều gì,  chỉ thấy tầm mắt mờ dần đi,  sau đó cô cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo,  đứng dậy nhìn về phía bếp, bước chân vô thức di chuyển. Thi Nhĩ dừng lại trước cửa, đứng ở vị trí này có thể thu tất cả hình ảnh bận rộn nấu ăn của Triệu Quân vào tầm mắt.

Nồi canh sôi sục bên cạnh, hơi nóng bốc lên, mùi thơm lan dần trong không gian.

“Lại đây”

Triệu Quân không biết từ lúc nào phát hiện Thi Nhĩ đang đứng ở cửa bếp,  lén lút nhìn cậu.

Lúc Thi Nhĩ máy móc tiến lại gần chỗ Triệu Quân, cậu múc một muỗng canh nhỏ, thổi qua cho bớt nóng rồi đưa về phía cô.

“Nếm thử một chút”

“…”

“Thế nào?”

Cảm xúc trong mắt Thi Nhĩ khiến cậu nhất thời không thể xác định, kiên nhẫn hỏi thêm một câu.

“Không vừa miệng sao?”

Thi Nhĩ lắc đầu đáp lại.

“Ngon lắm”

Đậm đà, ấm áp đến nỗi khiến cô có chút nghẹn ngào.

Triệu Quân hài lòng tắt bếp, múc canh ra một chiếc tô gốm có hoa văn màu xanh.

“Ra ngoài trước đi, mùi dầu mỡ không tốt đâu”

Triệu Quân vừa nói vừa đặt chảo lên bếp, Thi Nhĩ nhìn qua bát sườn đã được ướp tẩm gia vị trên tay anh, thất thần một chút.

“Sao còn đứng đây?”

Hai tay siết chặt vào nhau, cô cúi gằm mặt, thanh âm rất nhỏ.

“Sườn này… rất tốt cho em bé sao?”

Hỏi xong câu này, Thi Nhĩ thật muốn tự cắn lưỡi mình.

Ngu ngốc! Ngu ngốc!

Thi Nhĩ, mày quả thật là đồ ngu. Sao lại dám hỏi như vậy cơ chứ.

Triệu Quân không đáp, một khoảng lặng kéo dài giữa cả hai, sau đó cậu tắt bếp, đối diện với Thi Nhĩ.

“Em nghĩ vậy sao?”

Thi Nhĩ vô thức lùi lại, Triệu Quân lại liên tục muốn tiến sát cô,  cuối cùng cậu dồn cô vào sát cánh tủ lạnh lớn màu xám phía sau.

Thi Nhĩ vòng tay ra sau lưng,  hai tay siết chặt đổ mồ hôi, khoảng cách với Triệu Quân gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cậu.

“Em mỗi khi sợ hãi đều có thói quen tự vòng hai tay về phía sau. Em đang sợ tôi à?”

“Không. Em không.”

Thi Nhĩ biết sẽ không giấu được Triệu Quân, nhưng vẫn một mực lựa chọn phủ định nỗi hoảng loạn trong lòng.

Tay Triệu Quân nâng cằm Thi Nhĩ,  ép cô đối diện với anh.

“Em tự ý một mình bỏ về Bắc Kinh, tham gia phiên tòa của La Thư Anh. Em muốn giải thích thế nào?”

“Em không có gì để giải thích.”

“Em nghĩ em làm đúng?”

“Phải”

Sự bất ổn trong lòng dường như tan biến,  Thi Nhĩ kiên định nhìn vào đôi mắt màu cafe của Triệu Quân.

“Em tin vào suy nghĩ của mình như vậy. Sao ban nãy còn muốn hỏi lại tôi?”

Thi Nhĩ hơi ngẩn ra, sau đó không biết phải phản ứng như nào, cảm giác bản thân như một kẻ thất bại toàn cuộc. Triệu Quân rốt cuộc vẫn mang dòng máu họ Triệu, ai nấy đều thật sự rất thông minh.

Cậu không trực tiếp trả lời, nhưng lại vẫn để cô tự biết câu trả lời.

Thi Nhĩ đột nhiên thấy lòng trống rỗng một khoảng.

“Em hiểu rồi”

Sau đó cô nói tiếp.

“Việc em tự ý về Bắc Kinh, em xin lỗi.”

Dừng một chút, Thi Nhĩ cúi thấp mặt,  tầm mắt dừng lại ở hai bàn chân mình.

“Và còn, Triệu Quân. Em thật sự nhớ anh lắm”

Tình cảm này ngay từ đầu cô chưa bao giờ che dấu. Cô yêu cậu, cô nhớ cậu, cô không trốn tránh,  mặc kệ những tổn thương,  mặc kệ những cô độc.

Ở trước mặt Triệu Quân, Thi Nhĩ như một con thú nhỏ với bộ lông trắng,  mềm mại,  nhưng ôm nhiều nỗi đau, tang thương vô hình nhuộm loang lổ bộ dạng xinh đẹp ấy, cùng cực yếu đuối.

Triệu Quân kéo cô vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô.

Cậu cũng nhớ cô. Cái ôm của cậu càng thêm siết chặt, nhưng câu nói ra cửa miệng lại chỉ có thể thành:

“Ra ngoài nghỉ thêm chút. Tôi nấu xong sẽ gọi em. Từ giờ đừng tùy tiện rời đi đâu mà không hỏi tôi”

“Vâng.”