Ngồi đối diện với Triệu Minh, hai tay Xảo Vấn nắm chặt lấy nhau đã rịn đầy mồ hôi, tâm trí cô trở nên căng thẳng. Gương mặt cúi gằm nhìn xuống sàn nhà.
Diễn Quân cầm lấy ấm trà đào vừa tới trên bàn, rót vào tách rồi đưa tới cho Triệu Minh. Anh nâng chén trà, chỉ ngửi qua một hơi mà không có ý định uống.
“Chủ tịch…trà này không hợp với ngài sao?”
Xảo Vấn rốt cuộc cũng ấp úng nói một lời.
“Để tôi đi đổi loại khác.”
“Không cần.”
Giọng Triệu Minh hơi thấp, nghe qua có vài phần lạnh lùng, lại có sự uy nghiêm thấy rõ. Dọa Xảo Vấn sắc mặt càng thêm tái xanh.
Không gian im lặng thêm một lúc mới nghe giọng nói của cô.
“Chủ tịch, chuyện ngài cứu thằng bé…”
Xảo Vấn nói đến đây vô thức nhìn đến cậu con trai đang ngồi chơi một mình rất ngoan ngoãn ở góc phòng.
Lại nhìn tới Triệu Minh, tầm mắt của cô rơi xuống dải lụa che mắt anh.
Lúc Triệu Minh cứu thằng bé, anh biết anh thậm chí có thể sẽ chết, chứ không đơn giản chỉ là đánh đổi một đôi mắt. Đến giờ Xảo Vấn vẫn không hiểu, tại sao lại là Triệu Minh, và tại sao anh làm vậy.
Cục diện khi ấy khó mà hình dung cho rõ ràng được.
Ba giây lơ đễnh để đứa nhỏ tùy tiện chạy ra đường, tiếng ai đó hét lên, tiếng còi xe và phanh gấp. Một bóng người đàn ông cao lớn lao vụt tới, âm thanh va chạm rung lên trong luồng thu của thính giác, khiến hai tai cô ù hẳn đi.
Máu, rất nhiều máu loang lổ trên mặt đường. Trong lòng Triệu Minh, đứa nhỏ mở tròn đôi mắt, nấc khô khan vài tiếng rồi bất ngờ khóc ré lên.
Âm thanh ồn ào hỗn loạn, nước mắt làm mờ hết tầm nhìn, tứ chi đều trở nên run rẩy.
Bây giờ nhớ lại một chút, đã có cảm giác lồng ngực bế tắc, hít thở không thông.
“Thằng bé ổn chứ.”
“Ổn. Rất ổn. Chủ tịch, thật xin lỗi. Là mẹ con tôi liên lụy ngài. Ơn huệ này của ngài, thật không biết cảm tạ thế nào”
Nghe đến đây, Triệu Minh bỗng dưng bật cười thành tiếng. Anh thoải mái dựa người vào thành ghế phía sau.
“Xảo Vấn, cảm tạ? Đương nhiên phải cảm tạ rồi.”
Nghe Triệu Minh nói vậy, Xảo Vấn trong lòng bỗng nảy sinh sợ hãi. Cô thế nào mà lại quên mất con người này là ai chứ?
Cô mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi trực tiếp đối diện với anh vẫn không thể bình tĩnh.
Lúc này Diễn Quân thay lời Triệu Minh lên tiếng:
“Thời gian này hai mẹ cô hãy quay về Tần gia đi.”
“Quay về Tần gia?”
Xảo Vấn bị mấy chữ này dọa đến ngơ người. Nhưng lại nhất đời không dám tỏ thái độ quá kích động, mím chặt đôi môi nhợt nhạt.
“Đúng vậy. Cô dẫn theo huyết mạch của Tần gia trở về. Một đám người danh gia vọng tộc chắc chắn sẽ không có lý do gì thoái thác.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Xảo Vấn tai nghe lời Diễn Quân, nhưng mắt lại dán chặt trên biểu cảm gương mặt của Triệu Minh. Chắc chắn không chỉ có vậy, muốn cô đưa con trai lần nữa bước vào Tần gia, hẳn còn lý do cốt yếu phía sau. Đúng như dự đoán của Xảo Vấn, Diễn Quân không nhanh không chậm nói tiếp.
“Lần này mẹ con cô ở Tần gia, mục đích chính là làm tay trong.”
“Chủ tịch, ngài còn muốn làm gì?”
Hai tay Triệu Minh đan chéo vào nhau, đặt trên đùi, cơ thể thoải mái dựa vào thành ghế. Mỗi câu chữ thoát ra âm trầm, sát khí rất rõ ràng.
“Xảo Vấn, cô đã thấy ai thiếu nợ tôi mà sống yên ổn chưa. Bao gồm cả cô.”
Sống lưng Xảo Vấn như có luồng khí lạnh ngắt chạy dọc, lan khắp tế bào.
Lần này để Xảo Vấn về lại Tần gian, cô không những phải làm tay trong giúp Triệu Minh lật đổ Tần gia, chắc hẳn là còn phải ở Tần gia chịu chèn ép không ít.
Đối với Xảo Vấn như vậy cũng chính là một sự trừng phạt.
Việc Xảo Vấn hại La Thư Anh ngã lầu năm xưa, Triệu Minh chưa từng có ý định cho qua.
Một mũi tên trúng hai con chim, đem vốn và lãi thanh toán một lần.
Nụ cười của Xảo Vấn méo mó biến dạng, tầm mắt vô cùng bất lực.
“Chủ tịch, đúng là trên đời thiếu nợ ai cũng được, duy chỉ không nên thiếu nợ ngài. Vậy thì ngài yên tâm, có nợ ắt có trả. Tôi sẽ góp cái mạng hèn giúp ngài lật đổ Tần gia thật tốt. Chỉ là tôi có một điều cầu xin.”
Không chờ Triệu Minh mở lời, Xảo Vấn tiếp tục nói.
“Tôi biết đến tư cách cầu xin ngài tôi cũng không có. Nhưng tôi vẫn phải thử cược một lần. Chủ tịch, nếu như lần này Tần gia sụp đổ, cái mạng nhỏ của tôi chắc chắn cũng không có khả năng giữ lại. Vậy thì lúc đấy ngài có thể hay không chiếu cố tới con trai của tôi một chút. Mong ngài hãy thu nhận nó. Dạy nó thành người tử tế.”
Diễn Quân nhíu nhíu đôi lông mày, Triệu Minh thần sắc không đổi, chỉ là khí chất tỏa ra thêm tầng u lãnh. Người phụ nữ này đang nói cái quái gì? Đề nghị chủ tịch thu nhận con trai của Tần Ngạo?
Trời ạ, khác nào điếc không sợ súng.
Hai tay Xảo Vấn siết chặt lấy nhau, cuộc đời này của cô, sai lầm nhất là ngã vào vòng tay Tần Ngạo, đúng đắn nhất là sinh ra đứa trẻ Hoàng Vĩnh. Nếu như cứ vì sai lầm của đời trước mà hủy hoại tương lai của hậu duệ đời sau, cô không cam lòng.
“Xảo Vấn, cô rất thông minh”
Nói mấy lời này, nụ cười trên môi Triệu Minh như ẩn như hiện, tản mạn chút dư vị nguy hiểm khó nắm bắt.
Xảo Vấn không có ý định phủ nhận suy nghĩ trong lòng đã bị Triệu Minh nhìn ra.
Diễn Quân ở cạnh bộ dạng hơi trầm tư.
Quả thật cậu đã có lúc đánh giá thấp người phụ nữ này. Xét cho cùng, Xảo Vấn cũng là một người mẹ, mà có người mẹ nào không muốn an bài đường đi tốt nhất cho con của mình?
Xảo Vấn ở đây cầu xin Triệu Minh sau này chiếu cố tới con trai của cô ta quả thật là một lựa chọn sáng suốt.
Thế nhưng đứa trẻ Hoàng Vĩnh kia lại là con của Tần Ngạo, người đối với Triệu Minh nợ máu trả máu. Anh sẽ đồng ý sao?
Thấy bản thân hoàn toàn không có năng lực thuyết phục Triệu Minh, nhưng Xảo Vấn vẫn chưa bỏ cuộc.
Bởi vì cô biết, chỉ cần đứa con trai này được Triệu Minh thu nhận, tương lai chắc chắn không chỉ dùng hai từ ưu tú mà hình dung.
“Chủ tịch…”
Dừng một chút, Xảo Vấn đưa mặt nhìn qua con trai ở phía bên kia.
“Dù sao mạng đứa trẻ này cũng là ngài nhặt về.”
Khóe miệng Triệu Minh hơi cong lên.