Editor: Bộ Yến Tử
Beta: ThyToretto
Người làm trong phủ Cửu hoàng tử không nhiều, hơn nữa rất nhiều đều là “Đơn vị liên quan.”
Thường Nhuận Chi nhìn, thấy rõ ràng có rất nhiều người có huyết thống ngoại tộc, mũi cao mắt khác màu, có vẻ khác loại.
“Lúc ta còn chưa rời cung lập phủ, đã bắt đầu trợ giúp người Tây Vực gặp khó khăn, bởi vậy biết một ít người thông hôn với Tây Vực, vừa có huyết thống Tây Vực vừa có huyết thống Đại Ngụy. Chờ ta ra cung lập phủ, cần người giúp ta quản lý phủ Hoàng tử, liền tìm bọn họ. Bọn họ nguyện ý vào phủ, hỗ trợ làm việc. Đến bây giờ, người làm việc trong phủ ước chừng có ba bốn mười, đại đa số đều là lão nhân lúc ấy nguyện ý vào phủ làm việc khi ta vừa lập phủ.”
Thường Nhuận Chi chần chờ, nhỏ giọng hỏi Lưu Đồng:
“Bọn họ ký khế ước gì?”
“Chính là giống như thuê khế, bọn họ làm việc, ta trả bạc.”
Lưu Đồng nói:
“Khế bán mình… Ta không thích, ta cũng không nhận thấy vì khế ước bán mình có thể cam đoan người đó sẽ trung thành. Vẫn là dùng bạc trả tiền thù lao mới trực tiếp.”
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng gật đầu, đối với thiện tâm của Lưu Đồng lại có lý giải cao hơn một phần.
Hắn lý giải quyền con người, ở thời đại này là có chút vượt mức.
Thường Nhuận Chi một bên nghĩ, một bên nghe Lưu Đồng giới thiệu từng quản sự.
Chọn mua vật tư, quản lý toàn bộ vệ sinh và hoàn cảnh trong phủ, làm việc ở phòng bếp… Sau khi gặp qua, tiếp đó là các ma ma tới chào, nói bà là ma ma quản sự trong Nhàn Lạc viện.
Trước đó Thường Nhuận Chi có nghe Lưu Đồng nói qua, hai thông phòng của hắn đều ở tại Nhàn Lạc viện phủ Cửu Hoàng tử. Từ lúc hắn và Mạc thị đính thân, liền không cho phép hai người họ tới viện hầu hạ hắn.
Thường Nhuận Chi yên lặng, Lưu Đồng nhìn sắc mặt Thường Nhuận Chi, ho khan hỏi:
“Sao các nàng không tới chào hỏi Hoàng tử phi?”
Ma ma sửng sốt, nhanh chóng trả lời:
“Bảo Cầm cô nương và Nhu Nam cô nương có nói, không biết Hoàng tử phi có muốn thấy các nàng hay không, cho nên không dám vội vàng tới ra mắt Hoàng tử phi…”
Ma ma châm chước nói:
“Nếu Hoàng tử phi muốn thấy các nàng, lão nô liền đi thông tri các nàng tới đây.”
“Không cần.”
Thường Nhuận Chi cười cười, nói với Lưu Đồng:
“Không cần thiết lao sư động chúng như vậy đâu.”
Lưu Đồng gật đầu, lại nói với ma ma kia:
“Nhưng tốt nhất vẫn nên để các nàng tới vấn an Hoàng tử phi.”
Ma ma vội vã gật đầu.
Thấy tất cả mọi người yên tĩnh đứng, Lưu Đồng bày tỏ thái độ của mình, nói:
“Hoàng tử phi đã vào phủ, sau này tất cả công việc trong phủ, quản sự có cái gì không hiểu, cứ đến hỏi Hoàng tử phi, mời Hoàng tử phi định đoạt. Cất giữ ấn triện, con dấu, chìa khóa trong phủ, một lát nữa tổng quản giao toàn bộ cho Hoàng tử phi bảo quản, nhất nhất giải thích rõ ràng.”
Mọi người nhanh chóng xác nhận, tổng quản tiến lên hỏi Thường Nhuận Chi có cái gì phân phó.
Thường Nhuận Chi không nghĩ tới ngày thứ hai sau tân hôn, Lưu Đồng lại giao quyền quản gia cho nàng.
Nàng biết Lưu Đồng coi trọng tín nhiệm nàng, trong lòng nàng cao hứng, mặt cũng lộ tươi cười, trả lời tổng quản:
“Hàng ngày trong phủ hoạt động như thế nào, quản sự cứ tinh tế nói một lần với ta là được rồi. Tạm thời không cần thay đổi.”
Tổng quản liền đáp ứng, lại hỏi Lưu Đồng có gì phân phó.
Lưu Đồng xua tay nói:
“Nhanh chóng giao rõ công việc với Hoàng tử phi, còn lại, nghe Hoàng tử phi phân phó, làm tốt bổn phận của bản thân là được.”
Tổng quản lĩnh mệnh mang người lui xuống, nói chốc lát nữa sẽ đem ấn triện và chìa khóa tới.
Thường Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm, nói với Lưu Đồng:
“Chàng nên sớm cùng ta thông khí, nếu ta sớm biết rằng…”
“Sớm biết cái gì?”
Lưu Đồng buồn cười nói:
“Không phải nàng nói, sau này một ngày ba bữa, xiêm y bốn mùa của ta, nàng đều bao sao? Bây giờ nàng mới vào cửa, chưởng quản gia quyền, sau này ăn mặc dùng… Ta chỉ hỏi nàng.”
Thường Nhuận Chi bật cười:
“Đây là chàng muốn phủi tay không làm chưởng quầy hả?”
“Ngược lại cũng không phải.”
Lưu Đồng nghiêm trang nói:
“Tiền hàng năm của Hoàng tử, ta sẽ giao cho nàng không thiếu một văn. Hơn nữa ta cam đoan, tuyệt đối không giấu riêng cho mình.”
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói:
“Cái này mà chàng cũng cam đoan?”
Lưu Đồng thấy kỳ quái, hỏi lại:
“Không phải nói, thê tử không thích nam nhân của mình giấu tiền riêng sao?”
“Ơ…”
Thường Nhuận Chi không cách nào phản bác:
“Chàng giữ riêng tiêu vặt cũng tốt mà.”
Lưu Đồng liền đánh xà tùy côn thượng:
“Nhuận Chi nàng thật tốt, cho ta tiền tiêu vặt nữa.”
Nói xong hắn liền quấn lên người Thường Nhuận Chi, một đường kéo người ta đến nội thất.
Chỉ có quản sự là khổ sở, đợi Thường Nhuận Chi cả buổi để bẩm chuyện, còn thường xuyên chịu đựng cái nhìn xem thường của chủ tử nhà mình.
Mới tân hôn tự nhiên hai người muốn quấn lấy nhau, nhưng mà ngày thứ hai Thường Nhuận Chi thức dậy liền phát hiện cả người bủn rủn.
Nàng trừng mắt liếc Lưu Đồng, Lưu Đồng lấy lòng tiến đến bên cạnh, ân cần xoa thắt lưng cho nàng.
Thường Nhuận Chi nói:
“Hôm nay phải vào cung tạ ơn, các nương nương trong cung nhìn thấy thiếp như vậy, không nghĩ oai mới là lạ.”
Lưu Đồng cười nói:
“Các nương nương đều là người từng trải, sẽ không chê cười chúng ta.”
“Chàng nói đơn giản lắm, đến lúc đó dọa người là thiếp nè.”
Thường Nhuận Chi đưa tay nhéo hông thịt mềm mại của Lưu Đồng:
“Thiếp phát hiện da mặt chàng ngày càng dầy đó.”
“Nào có…”
Lưu Đồng sờ sờ mũi, cười hì hì muốn làm hòa nói chuyện với Thường Nhuận Chi, Diêu Hoàng đi tới nói, hai vị cô nương ở Nhàn Lạc viện đã tới.
Thường Nhuận Chi lập tức đẩy Lưu Đồng ra, ngồi thẳng tắp, nói:
“Cho các nàng vào đi.”
Lúc ở thôn trang Lưu Đồng đã có nói qua với Thường Nhuận Chi về hai nữ tử ở Nhàn Lạc viện.
Vương Bảo Cầm do Hiển tần nương nương đưa, từ lúc hắn năm tuổi đã theo hầu, cho đến khi hai mươi lăm tuổi thì xuất cung, bởi vì không có tin tức người nhà, cho nên Vương Bảo Cầm cũng không chọn rời cung, mà thỉnh cầu Hiển tần nương nương cho nàng ta đi theo Cửu Hoàng tử tìm đường ra.
Đoạn Nhu Nam thì do Quý phi nương nương đưa, vốn là tú nữ đồng hương với Quý phi, trong lúc phân việc, trở thành cung nữ bình thường theo hầu hạ Quý phi nương nương. Vốn dĩ Quý phi nương nương chuẩn bị dâng nàng ta cho Nguyên Vũ đế, nhưng Nguyên Vũ đế không xem trọng nàng ta. Đợi đến lúc tuổi Đoạn Nhu Nam có chút lớn, không lập gia đình được nữa, vừa vặn Quý phi biết Hiển tần muốn đưa vài người cho Cửu Hoàng tử, nên tặng Đoạn Nhu Nam qua.
Lần đầu khi Thường Nhuận Chi thấy hai người Vương, Đoạn, liền biết Lưu Đồng không có lừa nàng.
Hai nữ tử này là người biết an phận thủ thường.
Tuổi hai người quả thật lớn hơn Lưu Đồng nhiều lắm, nhất là Vương Bảo Cầm, đại khái từ nhỏ làm cung nữ, ăn đủ đau khổ, rõ ràng già dặn hơn chút, mặt mày dịu ngoan, bộ dạng phục tùng liễm mắt.
Còn Đoạn Nhu Nam thì có vẻ nao núng rất nhiều, so với Vương Bảo Cầm hào phóng lạnh nhạt, nàng ta có chút dè dặt cẩn trọng.
Quý phi nương nương tính toán hiến nàng ta cho Nguyên Vũ đế, nhưng Nguyên Vũ đế không coi trọng nàng ta… Điều đó có thể nói rõ, một, nàng rta không có tâm tư này; nhị, nàng ta không hiểu phong tình.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đoạn Nhu Nam, Thường Nhuận Chi bừng tỉnh đại ngộ —— lá gan nàng ta quá nhỏ.
Hai người hành lễ với Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng cho đứng lên, để người ta ban ghế cho các nàng ngồi.
Đoạn Nhu Nam liền nói không dám, Vương Bảo Cầm cũng chần chờ, sau khi tạ ơn Thường Nhuận Chi thì ngồi xuống.
Thấy Vương Bảo Cầm như vậy, Đoạn Nhu Nam cũng chỉ có thể ngồi xuống theo, nhưng mà đứng ngồi không yên, thường thường liếc nhìn Thường Nhuận Chi.