Editor: Bộ Yến Tử

Beta: ThyToretto

Lưu Đồng vén áo bào quỳ xuống.

Thường Nhuận Chi đang nói chuyện với Quý phi nương nương, nghe cung nhân bẩm báo Nguyên Vũ đế tức giận, vội vã chạy tới.

Nguyên Vũ đế trợn mắt nhìn Lưu đồng đang cúi đầu quỳ gối đối diện.

Thường Nhuận Chi thấy vậy trong lòng căng thẳng, vội quỳ xuống bên cạnh Lưu Đồng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” 

Quý phi nhanh chóng tiến lên hoà giải, giữ chặt cánh tay Nguyên Vũ đế, nói: 

“Nếu Cửu Hoàng tử có chỗ nào chọc giận Thánh thượng, Thánh thượng cũng đừng so đo với tiểu hài tử như hắn.”

Nguyên Vũ đế nói: 

“Đều qua hai mươi rồi, còn là tiểu hài tử sao?!”

“Vậy người nói đi, đến cùng xảy ra chuyện gì?” 

Quý phi cười dỗ nói: 

“Cho tới bây giờ Cửu Hoàng tử không phải là một hài tử ngỗ nghịch bất hiếu, Thánh thượng cũng không thể vô duyên vô cớ phát hỏa. Người cứ nói, để nô tì lý giải xem?”

Quý phi dỗ Nguyên Vũ đế ngồi xuống, Nguyên Vũ đế thuận khí, nói với Quý phi: 

“Trẫm thấy hắn đã cưới thê, nhưng hậu viện lại quạnh quẽ, liền nghĩ để hắn nạp mấy phụ nhân tốt cho hắn khai chi tán diệp. Hắn lại la ó, ngược lại thành ra như vậy! Hắn nói, hậu viện của hắn không cần thêm người, còn muốn toàn tâm toàn ý đối đãi Hoàng tử phi.”

Nói đến đây, Nguyên Vũ đế không vui chuyển qua Thường Nhuận Chi: 

“Thường thị, nữ tử tam tòng tứ đức, không nghĩ tới ngươi lại ghen tị như thế, không chấp nhận được chuyện hôn phu nạp thiếp!”

Tội danh này Thường Nhuận Chi không dám gánh, không đợi Lưu Đồng nói, liền nói sát phía sau: 

“Hồi phụ hoàng, cũng là nữ tử tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, tự nhiên phu quân nói cái gì, thần tức liền nghe cái đó. Phu quân không muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo.”

Nguyên Vũ đế nhất thời bị nghẹn, Quý phi có chút cảm khái trong lòng, lại có chút buồn cười.

“Bệ hạ thật là… Tiểu phu thê bọn họ vừa mới thành thân, ngài lại ba ba tặng người quấy nhiễu cảm tình phu thê người ta làm chi?” 

Quý phi mĩm cười nói: 

“Còn vì chuyện đó mà tức giận Cửu Hoàng tử…”

Nguyên Vũ đế không vui nói: 

“Nói vậy là trẫm không phải?”

“Sao có thể chứ.” 

Quý phi vội hỏi: 

“Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi nói vậy cũng hiểu rõ ngài vì Cửu Hoàng tử suy nghĩ, bất quá Cửu Hoàng tử tạm thời không đồng ý thêm người vào hậu viện, bệ hạ cũng thông cảm bọn họ mới tân hôn, không muốn người khác cắm | chân vào. Về sau nếu như Cửu Hoàng tử muốn thêm nữa người, ngài lại ban thưởng cho hắn vài người?”

Nguyên Vũ đế không phải không nghĩ tới chuyện cưỡng ép đưa nữ nhân cho Lưu Đồng, ông ta đường đường là một đế vương, cũng làm không ra chuyện đó, bất quá vì Lưu Đồng còn không chờ ông ta nói xong đã cự tuyệt, làm ông ta tức giận thôi.

Nguyên Vũ đế trừng mắt nhìn Lưu Đồng, hừ lạnh: 

“Trẫm là phụ hoàng của hắn, há có thể để hắn nghĩ như thế nào thì nghĩ? Trẫm mới mặc kệ hắn phá chuyện này.”

Lưu Đồng tức giận, bật thốt: 

“Còn thỉnh phụ hoàng thay nhi thần từ chối hảo ý của Thái tử. Mạc gia cô nương kia, nếu phụ hoàng không muốn, vậy để Thái tử thu vào phòng đi, cũng là một đoạn giai thoại.”

Thí giai thoại!

Mặt già của Nguyên Vũ đế đỏ lên, thấy Quý phi hồ nghi nhìn tới, vội ho một tiếng mắng Lưu Đồng: 

“Nói hưu nói vượn!”

Đến tận đây, Nguyên Vũ đế thực cảm thấy Lưu Đồng tiến cung làm ông ta ngột ngạt, cũng không nghĩ sẽ gặp lại đứa con trai này, vung tay nói: 

“Ừ, ngươi cũng đã cảm tạ, hoàn thành chuyện rồi, hiện tại ngươi rời cung đi, trẫm nhìn ngươi liền phiền lòng.”

Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi khấu thủ, lại tạ Quý phi, cáo từ rời khỏi.

Trong điện, Quý phi liếc xéo Nguyên Vũ đế: 

“Bệ hạ coi trọng cô nương Mạc gia?”

Trong hậu phi, người làm bạn dài nhất với Nguyên Vũ đế là Chúc Quý phi, tình cảm hai người tiếp cận vợ chồng già. Bị Quý phi hỏi như vậy, mặt Nguyên Vũ đế có chút nóng: 

“Ngươi đừng nghe Tiểu Cửu nói bậy! Căn bản không phải như thế.”

Nguyên Vũ đế giải thích với Quý phi một phen: 

“Vốn dĩ Tiểu Cửu cưới cô nương Mạc gia, lần này hắn muốn cưới Thường thị, cũng không có báo trước với phủ Phụ Quốc công. Dù sao đó cũng là nhạc gia của Tiểu Cửu, nghe nói phủ Phụ Quốc công phê bình kín đáo, Thái tử ở giữa nói vun vào, nghĩ muốn Tiểu Cửu nạp một cô nương Mạc gia, cũng coi như tục một đoạn duyên phận cùng phủ Phụ Quốc công. Trẫm mới nhấc lên mở đầu, hắn đã vội vàng cự tuyệt. Ngươi nhìn Tiểu Cửu đi, làm như trẫm hại hắn không bằng.”

Quý phi nghe xong, hơi chột dạ.

Điểm trọng yếu là Thái tử muốn đưa nữ nhân Mạc gia cho Cửu Hoàng tử, Cửu Hoàng tử chịu tiếp sao?

Khó trách sắc mặt hắn khó coi như vậy, ném trở về nhường Thái tử thu cô nương kia.

Quý phi thầm than trong lòng, không khỏi có chút lo sợ.

Chuyện bà ta… Chuyện phủ Phụ Quốc công dịch nữ mà gả này có cảm giác không giấu diếm được lâu nữa.

Quý phi thay Cửu Hoàng tử nói lời hay, lại giống như vô tình nói: 

“Nếu như bệ hạ muốn thấy Mạc thị, cứ cho gọi tiến cung. Lại nói tiếp, đúng là thật lâu rồi trong cung chưa tiến người mới.”

Nguyên Vũ đế bất đắc dĩ nói: 

“Trẫm thật sự không có tâm tư đó. Vốn dĩ muốn chọn nữ nhân cho Tiểu Cửu, Tiểu Cửu không cần, trẫm cho tiếp… Truyền ra thì giống cái gì? Không biết còn nói trẫm cùng nhi tử thưởng nữ nhân! Việc này sau này đừng nói nữa.”

Quý phi cười xác nhận.

Bên kia đế phi đang nói việc này, rời khỏi cung Quý phi tiếp tục đi vấn an các vị nương nương khác, Thường Nhuận Chi mới hỏi Lưu Đồng việc này.

Nghe Lưu Đồng nói, Thường Nhuận Chi nhíu mày.

Thái tử thật đúng là… Âm hồn không tiêu tan.

“Cự tuyệt Thái tử như vậy, không biết hắn ta lại có ý kiến gì với chàng không?” 

Thường Nhuận Chi thân thiết hỏi.

Lưu Đồng cười cười, nói: 

“Hắn ta có ý kiến thì như thế nào? Bây giờ ta không phải thuộc hạ làm việc cho hắn ta, sẽ không sợ hắn ta.”

Lưu Đồng cũng không biết Thường Nhuận Chi đã đoán đến việc của Mạc thị, sợ trong lòng nàng có khúc mắc, còn vất vả giải thích: 

“Thái tử và Mạc gia lui tới chặc chẽ, lúc trước ta cưới nữ nhân Mạc gia, cũng là do Thái tử làm mối… Đại khái là vì hắn ta thấy ta cưới vợ, sợ ta chặt đứt mối liên hệ với phủ Phụ Quốc công, cũng chặt đứt lui tới cùng hắn ta, cho nên mới ba ba muốn tác hợp cô nương Mạc gia làm thiếp cho ta. Ta lại không có tâm tư này, nếu như có tâm muốn nạp thiếp cũng không nạp người Mạc gia. Ta và Thái tử phân rõ giới hạn còn không kịp, tội tình gì gấp gáp trói chung một chỗ với hắn ta chứ?”

Giải thích này nghe qua cũng có đạo lý, nhưng tinh tế nghĩ lại, cảm thấy có chút gượng ép.

Cưới nữ nhân Mạc gia làm thê, cùng phủ Phụ Quốc công, Thái tử trói làm một đôi cũng hợp tình hợp lý, nhưng nạp thiếp không giống cưới vợ, cần để ý như vậy sao?

Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng cố hết sức giải thích, cười nói: 

“Mặc kệ trong lòng chàng nghĩ như thế nào, thiếp không hy vọng chàng nạp thiếp.”

Lưu Đồng cao hứng kéo tay nàng, cam đoan: 

“Ta tuyệt đối không nạp thiếp, nàng yên tâm.”

“Nhìn biểu hiện của chàng trước mặt bệ hạ, thiếp tin chàng.” 

Thường Nhuận Chi hí mắt cười, đưa tay kéo tay hắn: 

“Tốt lắm, trở về đi, thiếp còn phải chuẩn bị lễ vật lại mặt cho ngày mai nữa.”

Lưu Đồng cười nói: 

“Ta đi cùng nàng.”

“Đương nhiên lại mặt chàng phải theo giúp ta, chẳng lẽ chàng muốn để ta đi lại mặt một mình hả?” 

Thường Nhuận Chi bất mãn đô đô miệng, Lưu Đồng cười bất đắc dĩ, nói: 

“Ta cùng nàng chọn lễ vật, tự nhiên ngày mai phải cùng nàng lại mặt rồi, xem tiểu bộ dáng của nàng nè.”

Lưu Đồng điểm nhẹ lên mũi Thường Nhuận Chi, phu thê hai người cùng nhau nở nụ cười.