Editor: Bộ Yến Tử

Lưu Đồng giải thích như vậy, Thường Nhuận Chi liền hiểu rõ.

Lúc Duyện Châu thu hoạch vụ thu thì xảy ra bạo loạn, mặc dù bạo loạn này không có khuếch đại, nhưng Duyện Châu Cùng Biết bị đâm bị thương là chuyện trọng yếu, cho tới hôm nay mới truyền đến kinh thành.

Khoảng cách từ Duyện Châu đến kinh thành, trừ phi người truyền tin là từng bước từng bước đi qua. Bằng không bất luận tin tức này như thế nào cũng sẽ không truyền đến trễ như vậy.

Chỉ có một khả năng duy nhất, là có người cản trở tin tức đưa tới.

Ai có thể làm được điểm này?

Người của ba đại gia tộc ở Duyện Châu có hiềm nghi lớn nhất.

Mà bọn họ đã muốn cản trở tin tức, vậy chứng tỏ phía sau chuyện này, chỉ sợ có chút không được quang minh.

Thụy vương đi thăm dò án, tra xem bọn hắn muốn giấu diếm gì đó… Sao có thể không nguy hiểm?

Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng ngay cả cháo cũng nuốt không trôi, an ủi: 

“Dù sao thì Thụy vương cũng là Hoàng tử, lại có thân phận Vương gia, bọn họ không dám xuống tay với Thụy vương.”

Lưu Đồng giật giật môi.

Hắn đương nhiên cũng không muốn nghĩ tới mặt hỏng bét kia, đồng ý nhưng cũng rất mơ hồ.

Đêm đó Lưu Đồng ngủ không an ổn, trằn trọc không yên.

Ban ngày Thường Nhuận Chi kiểm kê hạ lễ nên có chút mệt, ngủ trong mơ màng, bỗng nhiên cảm giác được bên người chợt nhẹ.

Nàng nhất thời cả kinh tỉnh lại, nửa ngồi dậy.

Lưu Đồng ở một bên đang muốn mang hài, quay đầu lại nói lời xin lỗi: 

“Đánh thức nàng sao?”

“Chàng đi chỗ nào?” 

Thường Nhuận Chi cảm thấy kích động, lôi kéo rồi giữ chặt tay áo Lưu Đồng: 

“Đi làm gì vậy?”

Lưu Đồng xoay người nói: 

“Không làm gì, đi tiểu đêm mà thôi.”

Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút hoảng sợ, Lưu Đồng thấy vẻ mặt nàng bất an, nhẹ giọng hỏi: 

“Xảy ra chuyện gì? Gặp ác mộng?”

“Không có…” 

Thường Nhuận Chi nhớ rất rõ ràng mình không có nằm mơ, chỉ là ngủ không an ổn.

Nàng chính là…

Nàng chỉ sợ Lưu Đồng vì lo lắng cho Thụy vương, sẽ theo tới Duyện Châu, nên ngủ cũng theo bản năng lo lắng…

Lưu Đồng dừng một chút, thấy Thường Nhuận Chi còn lôi tay áo của hắn không buông, bất đắc dĩ nói: 

“Nhuận Chi, ta đi mã thượng một lát sẽ trở lại.”

Thường Nhuận Chi hơi đỏ mặt, lúc này mới buông tay ra.

Rất nhanh, Lưu Đồng trở về nội thất, tiến vào ổ chăn.

Thường Nhuận Chi ôm lấy thắt lưng hắn, dựa vào lòng hắn.

Lưu Đồng khó có thể ngủ, dứt khoát nằm ôm vai Thường Nhuận Chi, vô ý thức vuốt ve đầu vai bóng loáng mượt mà của nàng.

Động tác này giống như trấn an, Thường Nhuận Chi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau khi tỉnh lại, Lưu Đồng còn chưa tỉnh, thấy trước mắt có một vòng đen tối không rõ ràng.

Thường Nhuận Chi khinh thủ khinh cước đứng dậy, đắp chăn cho hắn xong rời khỏi nội thất.

Sau khi rửa mặt trang điểm xong, nàng nói với Hoa Trạch: 

“Gia còn ngủ, hôm nay có chuyện gì trọng yếu sao? Nếu không có, vậy để gia ngủ nhiều chút.”

Hoa Trạch đáp: 

“Bên đây thì không có, chỉ là… Viêm Thanh bên cạnh Thụy vương sáng nay có tới nói lại, nói Thụy vương phân phó hắn bẩm báo việc gì đó với gia.”

“Viêm Thanh?” 

Thường Nhuận Chi không biết người này.

Hoa Trạch liền giải thích: 

“Lương Bằng và Viêm Thanh, là người bên cạnh Thụy vương gia.”

Thường Nhuận Chi nắm được một điểm, hỏi: 

“Giống như ngươi và Hoa Hạo ở nhà gia các ngươi sao?”

Hoa Trạch gật đầu.

Viêm Thanh này, chắc là tâm phúc của Thụy vương.

Thường Nhuận Chi không dám ngăn đón, đau lòng Lưu Đồng đêm qua không ngủ tốt, hỏi Hoa Trạch: 

“Vậy Viêm Thanh kia có chuyện gấp bẩm báo?”

“Này… Tiểu nhân thấy sáng sớm hắn đã tới đây, làm việc thực vội.” 

Hoa Trạch bẩm.

Vậy không có biện pháp.

Thường Nhuận Chi liền để Hoa Trạch dẫn người đi tới đại sảnh, nàng vào nội thất, nhẹ giọng gọi Lưu Đồng.

Lưu Đồng ngủ trong mơ hồ, nhưng nghe Thường Nhuận Chi nói “Thụy vương”, nhất thời bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi dậy.

“Xảy ra chuyện gì?” 

Lưu Đồng trừng lớn mắt nhìn Thường Nhuận Chi: 

“Ngũ ca đã xảy ra chuyện?”

Thường Nhuận Chi lắc đầu nói: 

“A Đồng, đây là ban ngày chàng suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, đừng tự mình dọa mình.”

Lưu Đồng thở phào, nói: 

“Không có xảy ra việc gì là tốt rồi…”

Hắn vừa muốn nằm xuống, Thường Nhuận Chi vội lôi kéo hắn, nói: 

“Viêm Thanh bên cạnh Thụy vương mới sáng sớm đã tới đây, nói là Thụy vương dặn hắn bẩm báo chuyện gì đó với chàng. Thiếp thấy hắn tới sớm như vậy, chắc là chuyện tương đối gấp…”

Thường Nhuận Chi còn chưa nói xong, Lưu Đồng nhanh chóng từ trên giường bò dậy, mang hài, mặc quần áo, hành văn liền mạch lưu loát.

Hắn còn không kịp rửa mặt chải đầu, tiếp nhận khăn tay Thường Nhuận Chi đưa tới tùy ý lau mặt, mở cửa bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi vọng lại phía sau: 

“Người ở đâu?”

“Ngoại thính.” 

Thường Nhuận Chi ứng một câu, nhanh chân đuổi theo Lưu Đồng.

Còn chưa có tiến ngoại thính, Lưu Đồng liền hô: 

“Viêm Thanh! Ngũ ca có chuyện gì muốn ngươi bẩm báo với ta?”

“Cửu điện hạ.”

Viêm Thanh đang chờ ở ngoại thính bước lên phía trước, nhanh chóng thi lễ, lấy một phong thư từ trong lòng ra, đưa cho Lưu Đồng, nói: 

“Đây là đêm qua Vương gia viết khi nghỉ ở trạm dịch, lệnh cho tiểu nhân suốt đêm gấp trở về, giao thư tín cho Cửu điện hạ.”

Lưu Đồng vội vàng xé niêm phong trên thư, lấy thư bên trong ra đọc nhanh một lần.

Thường Nhuận Chi chú ý sắc mặt Lưu Đồng, thấy vẻ mặt hắn không tính nôn nóng, hơi thả lỏng trái tim.

Xem thư xong, Lưu Đồng gắp thư lại nhét vào phong thư, nhìn Viêm Thanh nói: 

“Ngũ ca bảo ngươi ở lại kinh thành chờ ta phân phó. Ngươi một đường trở về, cũng mệt rồi, trước về vương phủ nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, ta sẽ để Hoa Trạch tới tìm ngươi.”

Viêm Thanh đáp ứng, lại nhịn không được hỏi Lưu Đồng: 

“Cửu điện hạ, Vương gia việc này…”

Lưu Đồng dừng một chút, nói: 

“Ngũ ca có chừng mực, không có việc gì.”

Viêm Thanh gật đầu, Lưu Đồng nói tiếp: 

“Nếu trong vương phủ có gì không ổn, ngươi cũng có thể tới tìm ta.”

“Dạ.”

Viêm Thanh giải quyết xong xuôi rời khỏi phủ Cửu Hoàng tử.

Thường Nhuận Chi nói: 

“Đã như vậy, không bằng dùng xong đồ ăn sáng lại trở về ngủ bù?”

Lưu Đồng gật đầu, nhìn trời nói: 

“Canh giờ còn sớm đi? Trời còn chưa sáng hẳn.”

“Ừ, thiếp thấy chàng ngủ không ổn, còn muốn chàng ngủ nhiều chút nữa.” 

Thường Nhuận Chi vừa đi vừa nói: 

“Cái này cũng tốt, ăn xông ngủ tiếp, cũng đỡ phải bị đói tỉnh.”

Lưu Đồng không khỏi nở nụ cười: 

“Ta liền như vậy nhịn không được đói? Không ăn cũng không có gì.”

“Vậy không được, đã muốn thiếp quản chàng một ngày ba bữa, thiếu một bữa chẳng phải là thiếp thất trách?” 

Thường Nhuận Chi nháy nháy mắt.

Hai người nói nói cười cười trở về phòng, phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn sàng.

Lưu Đồng nói với Thường Nhuận Chi: 

“Đợi lát nữa ta đi ngủ một chút, hạ thưởng ta muốn rời phủ làm chút chuyện.”

Thường Nhuận Chi dừng động tác trên tay: 

“Là thay Thụy vương làm việc?”

“Ừ.” 

Lưu Đồng vuốt cằm: 

“Ngũ ca đi Duyện Châu, là che giấu thân phận. Đi rất gấp, vì muốn cải trang thăm dò tình huống bên kia, miễn cho người bên Duyện Châu biết hành trình của hắn, làm bộ dáng hồ lộng hắn. Cho nên một ít tình huống cơ bản của Duyện Châu, còn phải nhờ ta giúp hắn tra hỏi, đến lúc đó viết thư, để Viêm Thanh mang tới Duyện Châu cho ngũ ca.”

Lưu Đồng rửa mặt, nhanh chóng dùng đồ ăn sáng, dặn dò  Thường Nhuận Chi mấy câu liền trở về nội thất.

Thường Nhuận Chi đuổi theo, tự mình thả rèm che màn cho hắn, miễn cho lúc hừng đông, ánh sáng chói mắt, quấy rầy hắn ngủ.