Chúc vương là người có ý nghĩ đơn giản, người như vậy hơn phân nửa sẽ bị người ta tính kế đến chết, nhưng hắn ta rất may mắn là, hắn ta có một mẫu phi khôn khéo và một ngoại gia có thế lực.
Mẫu phi của Chúc vương là Tĩnh phi, là một nữ nhân ít lời thiếu ngữ, nhưng bà ta có vài phần thông minh.
Khi Chúc vương được phong Vương, bà ta liền dựa vào quyền thế nhà mẹ đẻ, thông qua một ít quan hệ thông gia quải cong, cùng Lỗ gia ở Duyện Châu thành lập liên hệ.
Nhi tử được phong Vương, Tĩnh phi đối với tương lai có chút ý tưởng. Biết nhi tử sẽ không ngầm mưu quỷ kế, Tĩnh phi nghĩ nếu như thực đến một ngày kia, trước hết để lại cho mình và nhi tử một con đường sống, bác một bác. Bác không xong, dựa vào con đường đó chạy thoát là được.
Con đường này, chính là Lỗ gia.
Lỗ gia và hoàng tộc Cao Câu Lệ vốn có lui tới, Tĩnh phi để Chúc vương thông qua Lỗ gia liên lạc với Cao Câu Lệ, nhường Chúc vương không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, không được động đến Lỗ gia.
Tuy rằng Chúc vương lỗ mãng ngu dốt, nhưng lại rất nghe lời Tĩnh phi. Vài năm như một ngày, vẫn bất động thanh sắc cho Lỗ gia chút ơn huệ nhỏ.
Xong việc phạm nhân Lỗ gia, chỗ thượng đương Hình bộ, Chúc vương đều có thể cho hắn ta lau quệt. Một ít đại án muốn án, đề cập chút chuyện mất đầu, Chúc vương còn có thể cho thay đổi tử tù. Danh sách địch nhân của Lỗ gia, Chúc vương đều nắm trong tay, cũng có thể nghĩ biện pháp gán tội danh thay Lỗ gia diệt trừ dị kỷ.
Chuyện như vậy xảy ra cũng không nhiều, nhưng làm kiện tiếp theo, làm cho người ta biết đó là gièm pha.
Cho nên Chúc vương liên tục cẩn thận, chưa bao giờ bại lộ qua chuyện của Lỗ gia.
Nhưng không chịu nổi, hai nhà Tề – Lỗ đều ở Duyện Châu, đều là một trong ba đại tộc. Hai nhà có hợp tác, tự nhiên cũng có cạnh tranh. Lúc công tử, thiếu gia hai nhà nổi tranh đấu, không thiếu được muốn bắt tới hậu đài của mình mà nói ra.
Thái tử và Chúc vương đã biết, đối phương cũng đồng dạng có liên hệ cùng Duyện Châu.
Tuy rằng không biết cụ thể mối liên hệ là gì? Nhưng không ngại bọn họ cộng đồng thủ hộ lợi ích một phương, cũng kiêng kị lẫn nhau.
Loại cân bằng vi diệu này, cho đến lúc Cùng biết Duyện Châu bị đâm trọng thương truyền đến ngự tiền cân bằng như cũ.
Thụy vương tra được Tề gia và Thái tử có quan hệ, khi đó cũng không rõ ràng mối liên hệ của Lỗ gia và Chúc vương.
Trong lòng hắn ta âm thầm hoài nghi, sau khi Kỷ Quang Mạc đến kinh thành thì mất tích, nhất định có liên quan đến Hình bộ và Chúc vương, lại cũng không có tìm ra chứng có gì để chứng minh.
Mắt nhìn đã tới niên quan, Thụy vương cũng không muốn tiếp tục ở lại Duyện Châu.
Hắn ta tự mình thu thập một phần chứng cớ, tinh tế quản lý, liền tính toán theo hành trình về kinh.
Nhưng nửa đường quay về kinh, Thụy vương lại bị một nhóm người ám sát. Thụy vương không đề phòng, ngã từ trên ngựa xuống bị quăng gãy chân.
May mắn có người Nguyên Vũ đế phái tới bảo hộ, Thụy vương mới có thể không đến nổi chiết tổn quá mức.
Nhưng mà dù người Nguyên Vũ đế phái tới là tinh anh, cũng không chống lại được địch nhân số lượng nhiều. Cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, bên này người của Thụy vương chết không sai biệt lắm, mà địch nhân cũng không còn sót một người sống.
Chứng cớ này, càng là ở ban đầu liền bị người tìm kiếm đi ra, hủy sạch sẽ.
Thụy vương quyết định thật nhanh, để Lương Bằng và Viêm Thanh mang hắn ta cải trang một phen, tá túc ở một hộ nông gia ngoại thành, sau đó viết thư, quang minh chính đại gửi về kinh thành cho Lưu Đồng, ám chỉ Lưu Đồng đến tiếp ứng. Do sợ Thụy vương phi và Hiển tần biết việc này sẽ kinh hoảng, xảy ra sơ xót gì cho nên Thụy vương quyết định trước tạm thời án binh bất động.
Khi thư qua trạm dịch, bị người cẩn thận coi qua, chậm trễ chút thời gian. Bằng không, Lưu Đồng ở kinh thành đã sớm có thể thu được thư Thụy vương viết, cũng có thể sớm một chút tới đón ứng Thụy vương.
“Sau đó thì sao?”
Thường Nhuận Chi nâng má hỏi Lưu Đồng:
“Vì cái gì khi trở về Thụy vương còn muốn che che lấp lấp không chịu lộ diện?”
Lưu Đồng than nhẹ, nói:
“Thời điểm Ngũ ca ở nông gia dưỡng thương, bên kia tự nhiên phụ hoàng cũng chiếm được chứng cứ huynh ấy phái người đưa trở về trước. Rồi sau đó liên tục không thấy người đưa tin tức của Ngũ ca và phụ hoàng. Sau này phụ hoàng mới phái người đến tìm Ngũ ca, âm thầm… Đại khái cũng đã đi ám tra Hình bộ.”
“Vậy còn Thái tử?”
Thường Nhuận Chi nhịn không được hỏi:
“Thái tử… Thánh thượng có thể tra xét?”
Lưu Đồng cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Cái này ta không rõ… Liên quan đến Thái tử và Tề gia, dường như Ngũ ca không báo cho phụ hoàng biết.”
Lưu Đồng dừng một chút, nói:
“Người phụ hoàng phái tới truyền đạt ý tứ là, để Ngũ ca tạm thời đừng nói cho bất luận kẻ nào hành tung của huynh ấy, trước cứ nhìn xem tình huống phát triển sự tình. Đó cũng là ý Ngũ ca đang nghĩ. Ta coi, dường như Ngũ ca muốn ngầm đem sự tình Tề gia và Thái tử, còn có Lỗ gia và Chúc vương, tra cho rõ ràng.”
Thường Nhuận Chi nhấp mím môi, nhẹ giọng hỏi:
“Lỗ gia và Chúc vương có liên hệ, làm sao Thụy vương biết đến?”
“Ngũ ca là thông qua Kỷ Quang Mạc và Hình bộ, liên tưởng đến sự khác thường của Chúc vương, sau đó lại thông qua việc nhớ lại Bàng Lương thuyết minh tình hình thực tế dấu vết để lại ở Duyện Châu cho huynh ấy, suy đoán ra.”
Lưu Đồng nói:
“Vài năm nay, Tề gia, Vũ Văn gia tốt xấu ra án tử, còn có hai ba cái đền tội, nhưng Lỗ gia, người phạm án không ít, người trong danh sách không thiếu, một người đền tội cũng không có. Từ đó có thể suy ra, trừ bỏ chủ sự Hình bộ, còn có thể là ai? Phạm vào tội lớn, vốn nên lưu đày hoặc mất đầu, phạt vài đồng tiền là có thể thoát tội… Loại án này, ai viết ra được?”
Lưu Đồng vuốt ve ly trà, ánh mắt nặng nề:
“Chỗ Duyện Châu, nên động thủ trị trị. Cũng không biết, lúc này phụ hoàng có thể hạ quyết tâm hay không.”
Thường Nhuận Chi trầm tư một lát, nhẹ giọng nói với Lưu Đồng:
“Hôm nay sinh thần của Thánh thượng, thiếp thấy ông ta đối với Thái tử và Chúc vương cũng không có gì không ổn. Có phải Thánh thượng căn bản không biết hai người bọn họ cùng Duyện Châu có liên hệ?”
Lưu Đồng không nói, Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói:
“Nếu là Thánh thượng không có hành động, Thụy vương tiếp tục che giấu hành tung như vậy… Chỉ sợ là bạch bận việc.”
“Ai nói không phải.”
Lưu Đồng đóng chặt mắt:
“Nhưng cũng chỉ có thể chờ phụ hoàng quyết định.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, hốt hoảng nhớ tới, vội hỏi:
“Đúng rồi, ám sát Thụy vương, là người của ba đại tộc Duyện Châu sao? Đã điều tra xong chưa? Bọn họ ám sát thất bại, có tiếp tục hành động không vậy?”
Lưu Đồng nói:
“Lúc đó ta muốn mang theo Ngũ ca hồi kinh, người của phụ hoàng cũng tìm đến, vốn định đi tiểu đạo, Ngũ ca lại nói cứ đi theo phản đạo, thoải mái đi quan đạo càng an toàn chút, chúng ta liền một đường duyên quan đạo trở về, ngược lại đích xác bình bình an an. Khi sắp đến kinh, người phụ hoàng phái đến nói, đến ám sát Ngũ ca, là người Vũ Văn gia.”
“Vũ Văn gia?”
Thường Nhuận Chi trợn to mắt:
“Không phải người Tề gia, Lỗ gia à?”
“Không phải.”
Lưu Đồng lắc đầu:
“Quả thật làm người ta thấy tò mò.”
Lưu Đồng đăm chiêu.
Hai phu thê nói nửa ngày, Thường Nhuận Chi giải thích được ít nghi hoặc, lại nảy sinh thêm tò mò mới.
Nàng thở dài, ỷ ôi tiến vào trong lòng Lưu Đồng, nói:
“Nghe chàng nói quả thực làm cho người ta thấy kinh tâm động phách, lại rất dọa người. Sau này thiếp cũng không dám cho chàng rời kinh.”
Lưu Đồng bật cười, ôm nàng nói:
“Ở ngoài kinh thành cũng không phải hiểm địa gì, sau này ta cần rời kinh ban sai, chẳng lẽ nàng cũng muốn ngăn cản ta?”
Thường Nhuận Chi mím môi nói:
“Nếu thiếp ngăn cản chàng, chàng đi hay là không đi?”
Thường Nhuận Chi quấn lấy thắt lưng Lưu Đồng, Lưu Đồng dở khóc dở cười, suy nghĩ một lát nghiêm trang nói:
“Trong lòng ta không muốn đi, nhưng không thể không đi… Bằng không bổng lộc hàng năm cho nàng dưỡng gia sẽ biến thiếu.”
Thường Nhuận Chi cúi đầu cười.