Vẻ mặt gần như cấp bách như vậy, dường như Lưu Đồng chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Thụy vương.
Ngũ ca của hắn, luôn lạnh nhạt thong dong, không có lúc nào thất kinh.
Nhưng mà hôm nay lại bởi vì hắn…
Trong lòng Lưu Đồng vi toan, miệng lại phát khổ.
Huynh đệ hai mươi năm, hắn biết hành động này của Ngũ ca có ý gì.
Ngũ ca không cho hắn mở miệng.
Nhưng hắn đã không thể nhịn được nữa!
Lưu Đồng cắn khớp hàm, Thụy vương thấy hắn không có lên tiếng nhẹ nhàng thở ra, ngược lại chắp tay nói với Nguyên Vũ đế:
“Phụ hoàng, hành vi phạm tội của hai nhà Tề – Lỗ đã sáng tỏ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nên vấn tội. Nhi thần nhận thấy, vì đó mà tranh cãi cũng không còn tất yếu. Lúc Đại Ngụy khai quốc đã chế định “Đại Ngụy luật”, từng năm sửa chữa hoàn thiện, cho tới bây giờ từ hoàng tộc quyền quý, cho tới dân chúng bình dân, phàm phạm tội giả đều ứng theo luật lệ Đại Ngụy, nên phán như thế nào, tựa như gì phán, nên phạt như thế nào, tựa như gì phạt.”
Nói đến chuyện quy củ, Lễ vương không thể không đứng ra phụ họa:
“Phụ hoàng, nhi thần nhận thấy lời của Ngũ đệ cực phải. Luật lệ Đại Ngụy đã chế, nên tuân chi. Bằng không, đặt luật lệ này ra để làm gì?”
Hai vị Vương gia mở miệng nói “Đại Ngụy luật”, các đại thần hướng thượng khác không dám nói tiếp.
“Đại Ngụy luật” là khi Đại Ngụy kiến hướng, Ngụy cao tổ sai người biên soạn, ai muốn nói có thể không tuân luật lệ Đại Ngụy, đây không phải công nhiên đem nhược điểm đẩy vào tay người khác sao?
Nguyên Vũ đế ngưng mắt trầm tư.
Thấy Nguyên Vũ đế có chút ý động, Thái tử và Chúc vương nhất thời sốt ruột, âm thầm nháy mắt cho người trong phe phái của mình.
Lập tức có một người bước ra khỏi hàng nói:
“Lời của Thụy vương gia và Lễ vương gia không phải không có lý, nhưng theo luật lệ Đại Ngụy, đột nhiên ra oai đối với hai nhà Tề – Lỗ, có thể bởi vì vậy mà khiến hai nhà đó bắn ngược, hậu quả này không biết hai vị Vương gia đã lo lắng qua chưa?”
Đây là lại đá bóng cao su trở về.
Nguyên Vũ đế nghe vậy cũng nhìn về phía Thụy vương và Lễ vương.
Lễ vương chỉ phụ trách chuyện Lễ bộ, lúc này liền bưng khuôn mặt tươi cười không nói chuyện.
Lưng Thụy vương hơi cứng ngắc một lát, chậm rãi nói:
“Cổ nhân có vân, muốn biết bình thẳng, tắc tất thước đo; muốn biết phạm vi, tắc tất quy củ. Củ bất chính, không thể vì phương; quy bất chính, không thể vì tròn. Nhi thần nhận thấy, việc thiên hạ, không khó ở lập pháp, mà khó ở pháp chi phải làm; không khó ở nghe ngôn, mà khó ở ngôn chi tất hiệu. Phụ hoàng đã lấy việc này cúi tuân chúng thần công, nói vậy sẽ không để chúng vị đại nhân trong điện, thị “Đại Ngụy luật” như không có gì.”
Trong đại điện lâm vào tử giống như yên tĩnh.
Thụy vương vẫn còn tiếp tục nói:
“Dân chúng Duyện Châu bị áp bách mấy năm thậm chí hơn mười năm, mấy nhà khổ chủ bị người ta đánh chết bên đường. Thậm chí sau khi gian khổ học tập lấy được khoa cử đền đáp triều đình, cầm bổng lộc triều đình thề nguyện trung thành cùng triều đình, nhưng Cùng biết Duyện Châu cũng bị hai nhà Tề – Lỗ đâm bị thương rồi dùng thế lực ép trụ… Bọn họ còn đang chờ đợi triều đình cho bọn họ một mảnh thanh thiên.”
Thụy vương liêu bào quỳ xuống, trịnh trọng nói:
“Theo lý nên bắt hai nhà Tề – Lỗ vấn tội, nếu như bọn họ bởi vậy mà có hành động bất lợi đối với triều đình, cứ dựa theo “Đại Ngụy luật”, theo nếp định đoạt là được. Đại Ngụy nuôi quân chưa bao giờ uể oải, chẳng lẽ còn e ngại một châu hai tộc?”
Thanh âm Thụy vương trong trẻo ôn hòa, cũng không khí thế bức nhân, nhưng mà lại tuyên truyền giác ngộ, như đánh thẳng vào mặt đại thần trong điện lúc trước ầm ĩ, làm họ xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
Lưu Đồng đứng ở phía sau Thụy vương.
Dáng người Thụy vương cũng không tính đặc biệt cao ngất uy vũ, thậm chí hắn ta còn muốn thấp hơn Lưu Đồng.
Nhưng lúc này Thụy vương quỳ trên mặt đất, theo thị giác Lưu Đồng vọng lại trước mặt hắn, lại như cũ phảng phất một tòa núi cao đứng sừng sững, lăng nhiên nguy nga, hãn không thể xâm.
Nguyên Vũ đế đứng trước đế tòa, ánh mắt dừng lại trên người Thụy vương, vẻ mặt phức tạp. Có chút thưởng thức, lại có chút tiếc nuối rồi mang theo chút nghiên cứu cùng kiêng kị, ngược lại liếc mắt nhìn Thái tử, ánh mắt thất vọng chợt lóe mà qua.
Thật lâu sau, Nguyên Vũ đế nói:
“Hai nhà Tề – Lỗ sở phạm việc luật pháp không tha, triều đình không tha. Lệnh cho Thụy vương mang hai ngàn Tả Kiêu vệ đi Duyện Châu, vấn tội đương gia cầm quyền hai nhà Tề – Lỗ, truy bắt vào kinh. Nếu có chống cự giết ngay tại chỗ.”
Nguyên Vũ đế vừa thốt ra lời này, Thái tử và Chúc vương không khỏi hấp ngược một ngụm khí lạnh.
Chúc vương vẫn như cũ quỳ gối một bên lòng tràn ngập sự khẩn trương, lại bất chấp những thứ khác lê gối lên phía trước nói:
“Phụ hoàng! Mấy gia tộc ở Duyện Châu vốn có lui tới cùng vương thất Cao Câu Lệ, bây giờ nảy sinh biến cố, nếu như Cao Câu Lệ có tâm giúp đỡ sợ sẽ dẫn phát quốc chiến!”
Nguyên Vũ đế nhìn chằm chằm Chúc vương, nửa ngày sau mới nở nụ cười lạnh đáp:
“Ý của ngươi là, trẫm còn phải sợ một tiểu quốc là Cao Câu Lệ sao? Vì kiêng kị Cao Câu Lệ, muốn động thủ với hai nhà Tề – Lỗ đều phải cân nhắc kỹ rồi làm? Đại Ngụy ta mênh mông, ở trong mắt ngươi liền úy chiến như vậy hả?”
Chúc vương nói quanh co không ra lời, Thái tử linh cơ vừa động, tiến lên nói:
“Trước nay phụ hoàng đều hòa thuận an bên với láng giềng, yêu tuất sinh mệnh nhân dân, nếu để Thụy vương mang binh đi Duyện Châu, thực sự địa phương Duyện Châu phản kháng, vậy dân chúng…”
Đương nhiên Thái tử không đồng ý giao đãi với Tề gia như vậy, tuy rằng hiện tại xem ra muốn bảo vệ Tề gia, sau này cũng sẽ không thể tiếp tục cùng Tề gia làm chuyện lược bán bình dân. Vậy khoảng tài lộ này của hắn ta coi như bị chặt đứt sạch sẽ rồi, cần phải nghĩ biện pháp không để cháy xém đến Tề gia, vạn nhất Tề gia nói ra chút gì đó thì vị trí Thái tử của hắn ta…
Thái tử còn muốn chạy đường cong cứu quốc, nhưng tự nhiên địch nhân của hắn ta có lời phản đối.
Kỳ vương cười đến ôn hòa:
“Lời ấy của Thái tử, là nhận định hai nhà Tề – Lỗ sẽ lấy tánh mạng dân chúng Duyện Châu uy hiếp triều đình?”
Một khi Kỳ vương đã mở miệng, Thái tử ít nhiều sẽ có kiêng kị, trong lúc nhất thời hắn ta không có trả lời, cẩn thận suy tư trong lời nói của Kỳ vương có lỗ hổng hay cạm bẫy hay không.
Sầm vương hai tay ôm trước ngực, kỳ quái nói:
“Bây giờ, Đại ngụy ta mênh mông thế nhưng sẽ chịu người ta uy hiếp? Thường ngày đúng là chưa bao giờ thấy Thái tử thay dân chúng suy nghĩ như vậy đâu.”
Sắc mặt Thái tử cực kỳ khó coi.
Ngôn ngữ trong lời nói của mấy đứa con trai vô cùng sắc bén, Nguyên Vũ đế đứng ở thượng thủ chỉ cảm thấy ngực buồn không chịu nổi.
Ông ta quét mắt mấy đứa con trai một lượt, không cam lòng lại nhấc lên các Hoàng tử chưa được phong Vương khác.
Khi hỏi Cửu Hoàng tử, Nguyên Vũ đế dừng một lúc lâu, hiển nhiên còn đang ý kiến chuyện lúc nãy Lưu Đồng đột nhiên đứng ra gọi ông ta phụ hoàng, lại bị Thụy vương kéo trở về.
“Cửu Hoàng tử nghĩ như thế nào?”
Nguyên Vũ đế ngồi xuống ngự tòa, chậm rãi hỏi.
Lưu Đồng không có giương mắt cũng không có ngẩng đầu, cứ đứng như vậy thanh âm bình bình nói:
“Nhi thần không có ý tưởng, phụ hoàng nói cái gì thì là cái đó, dù sao quân mệnh như trời cao.”
Lời của Lưu Đồng dẫn tới đám triều thần ào ào ghé mắt nhíu mày, lông mày Thụy vương nhíu lại thành một đoàn.
Tạm dừng giây lát, Lưu Đồng châm chọc cười lại bồi thêm một câu:
“Lui mà cầu, phụ hoàng không chủ ý, nhi thần tự nhiên là nghe Thái tử.”
“Bá” một tiếng, nhất thời tầm mắt mọi người lại ngưng tụ trên người Thái tử, có thể nghe hiểu ý tại ngôn ngoại, lại nhìn Thụy vương một cái, ánh mắt Nguyên Vũ đế lúc này đổi tới đổi lui trên người hai đứa con trai.
Thái tử đứng đó, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Tay Nguyên Vũ đế nắm thật chặt, thật thà nói:
“Hả? Nghe theo Thái tử? Trẫm còn tưởng rằng, ngươi luôn luôn đi theo Thụy vương làm việc, mọi chuyện đều nghe Thụy vương phân phó, ngược lại không nghĩ tới ngươi cũng coi như biết quy củ.”
Biểu cảm trên mặt Lưu Đồng càng lạnh hơn, cười lạnh lùng:
“Đó là tự nhiên, mọi chuyện cũng không phải giữ quy củ sao. Giống như phạm vào “Đại Ngụy luật” cũng bị định tội hình phạt, đó cũng là quy củ. Chẳng sợ đào thoát quy củ, thiên lý sáng tỏ cuối cùng báo ứng cũng sẽ đến.”